Or you want a quick look: Truyện ngắn hay, ý nghĩa về thầy cô
Sắp tới ngày nhà giáo Việt Nam 20 tháng 11, báo tường là một trong những thứ không thể thiếu trong ngày đặc biệt ở trường. Bạn đang muốn tìm cho mình những nội dung thật hay để tờ báo báo tường của mình trở nên sống động hơn? Bài viết dưới đây của Mobitool sẽ chia sẻ đến bạn các truyện ngắn về thầy cô ngày 20-11 thật hay và ý nghĩa cho bạn đăng báo tường. Hãy tham khảo nhé!
Truyện ngắn hay, ý nghĩa về thầy cô
1. Người thầy và những tờ tiền cũ
900.000 đồng, nó cứ mân mê những đồng 10.000 đồng đã cũ mà thèm một góc không có ai để khóc. Cuối cùng nó cũng đậu đại học. Người đầu tiên nó muốn thông báo tin quan trọng đó không phải là ba mẹ hay bất kỳ ai mà chính là người thầy mà nó rất kính yêu.
Nó sinh ra trong một gia đình nghèo, đông anh em, quê nó cũng nghèo nên từ lâu chẳng có mấy ai dám có ý định cho con vào đại học. Bố mẹ nó cũng vậy, một phần vì quá nghèo và một phần vì nghĩ đến điều kiện của của con mình “làm sao mà có thể giỏi bằng con nhà người ta”… Lúc đó thầy là người duy nhất ủng hộ nó, tiếp thêm niềm tin cho nó rằng “mình có thể”.
Thế nhưng, vui mừng chẳng được bao lâu thì hàng ngàn lo lắng tràn về vây quanh nó… Năm năm trời, có hàng trăm thứ tiền như bầy ong vo ve trong đầu của nó.
Rồi thầy đến mang cho nó một lô sách, vở mà nó đoán là những bài học “nhân – lễ – nghĩa của thầy, dúi vào tay nó một gói nhỏ mà thầy nói là “bí kíp” rồi dặn nó chỉ lúc nào khó khăn nhất mới được mở ra. Nó đã không “cảnh giác” thừa. Lúc nó nhận gói “bí kíp” từ tay thầy đã ngờ ngợ là một xấp những tờ tiền 10.000 đồng được bọc kỹ trong hai lớp nilon cũ, trong đó có những tờ tiền được vuốt phẳng phiu phần nhiều đã nhàu nát mà nó tin rằng thầy đã để dành từ rất lâu rồi! 900.000 đồng, nó cứ mân mê những đồng 10.000 đồng đã cũ mà thèm một góc không có ai để khóc.
Đã hai năm kể từ cái ngày thầy lặn lội lên TP.HCM để thăm nó, dúi vào tay nó những đồng 10.000 đồng nhọc nhằn rồi lại vội vã trở về. Sau đó thầy chuyển công tác. Hai năm, thỉnh thoáng nó vẫn nhận được những đồng 10.000 đồng của thầy (thế nhưng lại vào những lúc tưởng chừng như nó bế tắc nhất!)… Hai năm, nó vẫn chưa một lần về thăm thầy.
Trưa, mới đi học về, mẹ nó điện lên báo: “Thầy H. mất rồi!”. Nó chỉ lắp bắp hỏi được ba chữ: “Sao thầy mất?”, rồi sụp xuống khi mẹ nó cũng nghèn nghẹn ở đầu dây bên kia: “Thầy bệnh lâu rồi mà không ai biết. Ngày đưa thầy vào viện, bác sĩ khám mới biết thầy đã hư hết lục phủ ngũ tạng rồi, chưa ai kịp đi thăm thì thầy đã…”.
Nó bỏ hết mọi sự rồi leo lên xe đò. Trong cái nóng ban trưa hầm hập với cơn say xe mệt mỏi, nó thấy thầy hiền hậu đến bên nó và dúi vào đôi tay nóng hổi của nó những tờ tiền 10.000 đồng lấp lánh… Đến bây giờ nó mới để ý thấy thầy đã xanh xao lắm, bàn tay tài hoa khéo léo ngày xưa đã trở lên gân guốc nhiều… Nó chợt tỉnh, nước mắt lại tuôn dài trên má, trái tim cũng gào khóc lên nức nở: “Thầy ơi… sao người không đợi con về…!?”
Vì nó cứ đinh ninh: Nếu đổi những tờ 10.000 đồng kia là thuốc thì thầy sẽ sống cho đến khi nó kịp trở về.
>>> Có thể bạn quan tâm: Những câu đố 20/11 vui, hay, ý nghĩa về thầy cô và mái trường (có đáp án)
2. Người thầy năm xưa
Tôi được sinh ra tại làng quê nhỏ. Ngôi trường tiểu học của tôi cũng là trường làng bé lắm. Ngôi trường ấy ngày ngày đón chào các em học sinh nghèo tay lấm chân trần. Vâng, ngôi trường của tôi nghèo lắm. Nhưng ở nơi đó tôi đã tìm thấy được rẩt nhiều niềm vui và kỷ niệm khó quên về người thầy thân thương với tấm lòng biết ơn sâu sắc.
Đã hơn 10 năm nhưng hình ảnh và lời nói của thầy vẫn luôn hằn sâu trong ký ức của tôi. Đó là năm tôi học lớp 5 được chuyển sang lớp học mới. Ngày đầu đi học, tôi đứng rụt rè ở cửa lớp vì sợ thầy ngại bạn không quen. Thầy nhìn thấy tôi và hỏi han ân cần. Nhìn thấy ánh mắt trìu mến và cầm bàn tay ấm áp của thầy, tôi đã bước vào lớp trong sự yên tâm đến lạ thường. Từ lần đầu được gặp và được thầy dạy dỗ, tôi càng hiều và yêu quý thầy nhiều hơn. Với thầy, tôi có thể diễn tả bằng hai từ “yêu thương” và “tận tuy”. Thầy yêu thương học sinh như con đẻ và tận tụy dạy dỗ học sinh trong từng bài giảng, từng giờ đến lớp. Cả những ngày nóng bức hay những ngày mưa, thầy đều đến lớp để mang đến chúng tôi nhiều điều mới lạ.
Tôi còn nhớ khi đến mùa nước nổi, khắp đường xá, trường học đều ngập đầy nước. Thế mà thầy trò chúng tôi vẫn đến trường lớp đều đặn, học bì bõm trong nước vui đến lạ. Những bài giảng của thầy dường như “đánh thắng” cả mùa nước lũ. Mỗi khi có học sinh không đến lớp, thầy lại lặn lội đến nhà để tìm hiểu hoàn cảnh gia đình và tạo điều kiện tốt nhất để chúng tôi yên tâm ngày hai buổi đến trường. Thầy giáo của tôi là như thế, thầy luôn tận tụy với nghề, yêu thương tất cả học sinh. Tôi đã từng được đến chơi nhà thầy – một ngôi nhà mái lá đơn sơ nhưng gọn gàng, sạch sẽ. Căn nhà tuy bé nhỏ nhưng chứa đựng tấm lòng yêu thương bao la của thầy tôi. Hơn cả 1 người thầy dạy chữ, thầy còn dạy chúng tôi rất nhiều điều hay, quý giá trong cuộc sống. Thầy luôn nhắc nhở chúng tôi phải cố gắng học tập, không khuất phục cái nghèo. Thầy vẫn luôn tin rằng các học trò của thầy sẽ xây dựng một tương lai tươi sáng. Niềm tin của thầy truyền sang niềm tin của chúng tôi – những đứa học trờ nghèo nhưng chan chứa biết bao ước mơ hoài bão. Những lời dạy dỗ của thầy cũng đã theo tôi trong suốt những tháng năm dài.
Riêng với tôi, tôi vẫn nhớ mãi những lần được thầy đưa đến trường. Con đường đá đến trường đã thấm biết bao giọt mồ hôi của thầy tôi. Tôi không thể quên được hình ảnh của thầy với chiếc xe đạp cũ kỹ cứ kêu “kót két” theo từng vòng quay. Thế mà chỉ cần ngồi sau lưng thầy, con đường dài cũng như ngắn lại, cái nóng của buổi trưa nắng gắt dường như cũng mát dịu hẳn đi. Nhìn lưng thầy ướt đẫm mồ hôi mà miệng vẫn nở nụ cười tươi. Ôi! Sao mà nhớ thầy đến thế! Trên con đường dài với bao gập ghềnh thầy và tôi cùng nhau chuyện trò nhiều điều thú vị. Bất chợt tôi cảm thấy thầy thật thân thiết và gần gũi như một người bạn lớn tuổi.
Tôi còn nhớ có lần thầy hỏi: “Nếu chỉ được đi qua một lần trên con đường đầy hoa dại, con sẽ chọn một bông hoa nào con cho là đẹp nhất?!”. Lúc bé thì còn ngây thơ nên tôi nào hiểu được những gì thầy nói, chỉ khẽ cười rồi im lặng. Rồi thầy bảo rằng: “Trên đoạn đường con đi sau này sẽ có nhiều bông hoa như thế. Con đừng đợi phải đi hết quãng đường, hãy nắm lấy cơ hội để có thể tiến xa hơn”. Và khi đó tôi mới hiểu những điều thầy muốn nói, lời nói của thầy đã cổ vũ tô có đủ can đảm để bước xa làng quê bé nhỏ để lên thành phố học. Đúng là thầy tôi, những lời khuyên nhủ thật nhẹ nhàng nhưng sâu sắc và làm người ta yên lòng hơn. Đến hôm nay, tôi bỗng nhớ lại những câu chuyện của người thầy năm xưa và thầm cảm ơn thầy về những gì tốt đẹp mà thầy dành cho tôi. Đó đều là những lời dạy quý giá giúp tôi làm động lực trong những năm tháng dài. Gần 10 năm nay, tôi ít có dịp về thăm thầy. Ngôi trường làng ngày nào đã phai tàn ít nhiều. Mỗi lần về thăm lại thấy mái tóc thầy tôi bạc trắng nhiều hơn, nhưng dù cho thời gian có trôi qua bao nhiêu thì tấm lòng thầy vẫn như thế, vẫn tận tụy và đầy yêu thương.
Đối với tôi “người thầy năm xưa” ấy là hình mẫu của một nhà giáo Việt Nam ưu tú. Ở thầy, tôi thấy hàng nghìn sự hy sinh cao cả xuất phát từ lòng yêu nghề, yêu trẻ. Cho đến hôm nay, trong lòng tôi vẫn luôn kính trọng và biết ơn đến “người thầy, người cha năm xưa”.
>>> Khám phá: Cách vẽ báo tường ngày 20 tháng 11 đẹp, đơn giản gửi tặng thầy cô
3. Em cảm ơn các thầy cô – người dạy dỗ con
Vậy là hai năm học cấp ba, thời đẹp nhất của một đời người đang dần trôi đi trong lặng lẽ, bốn mùa vẫn trôi, đời người vẫn đang chạy đua với thời gian. Thời gian đang trôi chậm lại ư? Nào đâu phải vậy, thời gian vẫn thế, vẫn trôi trong vô hình và rồi để mặc lại đây trong lòng con biết bao cảm xúc nồng nàn. Khoác trên mình màu áo trắng học sinh đã mười một năm rồi, cái hình ảnh đó đã trở nên quá quen thuộc, riêng chỉ có tâm trạng con người là trở nên khác lạ. Mười một năm học, nhiều thầy cô đã để lại trong con những kỷ niệm sâu sắc, trong đó ấn tượng tốt đẹp nhất chính là người thầy, người cô kính mến của con.
Lời đầu tiên cho phép con được gọi thầy, cô là cha mẹ!
“Ngày ngày cắp sách đến trường
Cơm cha áo mẹ tình thương cô thầy!”
Khi con được sinh ra trên cuộc đời này, cha mẹ cho con hình hài và những dòng sữa mát lành, nuôi con khôn lớn. Thời gian trôi dần theo năm tháng, con đã lớn lên dưới vòng tay che chở của cha mẹ. Một ngày đủ lớn, cuộc đời con ngã rẽ sang một con đường khác đó chính là con đường tri thức. Ở đó, con đã gặp người cha, người mẹ thứ hai của mình trên ngưỡng cửa cuộc đời. Tuy thầy, cô không cho con những dòng sữa ngọt ngào, một hình hài đẹp đẽ mà đã dạy con bằng nguồn tri thức vô bờ. Con còn nhớ ngày đầu mới bước vào ngôi trường, mọi thứ thực sự quá xa lạ, bạn bè mới, thầy cô mới, trường lớp mới, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ làm con bỡ ngỡ và thu mình lại khỏi tập thể. Thế nhưng, từ khi thầy, cô bước vào lớp, nhìn dáng đi, từng nét chữ được viết nắn nót trên bảng, ánh mắt trìu mến và nụ cười hiền dịu của cô làm con cảm nhận được từng hơi ấm tình thương, lòng nhiệt huyết của thầy, cô với học sinh.
Khi đi học, con học văn cũng bình thường lắm, không có gì nổi trội so với các bạn trong lớp, nhưng được thầy, cô dạy dỗ và bảo ban nên con đã tiến bộ hơn rất nhiều. Lớp học thì đông học sinh, nhưng trong quá trình giảng dạy, thầy, cô vẫn luôn để tâm và khơi dậy trong con niềm say mê đối với văn học. Đối với con, thầy, cô luôn là người cha, người mẹ vĩ đại, giúp chúng con học hỏi được rất nhiều thứ, hiểu được nhiều đạo lý trong cuộc sống. Công ơn trời biển ấy con sẽ không bao giờ có thể quên được, dẫu có đi hết chiều của cuộc sống thì con vẫn chưa đi hết lời cô dạy.
Ai đó đã từng nói rằng: “Tuổi học trò cũng như những người thợ xây nên móng cho tòa nhà”. Con cũng như bao đứa trẻ vô tư đùa nghịch để đôi khi làm vỡ những viên gạch của cuộc đời mình. Con đâu biết rằng phía sau lưng mình là bóng dáng của thầy, cô hao gầy theo năm tháng mong mỏi từng bước trưởng thành để đến khi nhận ra thì chợt bâng khuâng, tiếc nuối. Con còn nhớ những lời căn dặn, những cái vỗ vai hay cả những lời dăn đe nghiêm khắc của thầy, cô mỗi khi con mắc lỗi, nhìn sâu vào đôi mắt, con thấy người có nhiều buồn phiền và lo lắng nhưng không trách mắng con. Mỗi lần như vậy, con cảm thấy ân hận và tự trách bản thân đã phụ lòng của thầy, cô, chợt nhớ lại những hình ảnh cười nói thắm thiết trân tình giữa thầy và trò, nhớ lại những kỷ niệm đầy ắp tiếng cười, con lại cảm thấy tim mình thắt nghẹn lại không nói lên lời khi làm người buồn. Trải qua những lần như vậy, kiến thức và kỹ năng sống của con giờ đây không ngừng được hoàn thiện.
Đã có lúc con cảm thấy thật mệt mỏi, vấp ngã khi gặp phải nhiều gian nan, thử thách chông chênh, nhưng giờ con không sợ nữa rồi, con sẽ tự đứng dậy ở nơi mình vấp ngã và sẽ tự lau nước mắt nếu có thất bại. Con sẽ để thầy, cô thấy được người học trò của mình thực sự mạnh mẽ và bản lĩnh.
Nắng vẫn hồng trên cây lá sớm mai. Mây vẫn bay sau những con giông bão. Thời gian vẫn nhẹ nhàng trôi đi trong vô hình. Chỉ có công ơn của thầy cô là không bao giờ đếm được. Cô đã chấp cánh cho bao thế hệ học sinh vào đời.
Con thật may mắn vì trở thành là một trong số người được cô chuẩn bị cho một hành trang tri thức để lái con tàu vũ trụ bay vào cuộc sống, tự do vẫy vùng, tự do quyết định cho tương lai. Mặc dù thầy, cô không có vòng thánh, không có cánh như thiên thần, nhưng trong mắt con người luôn là “tiên” đem đến cho tâm hồn con bao phép màu kỳ diệu, khơi dậy trong con tình yêu cuộc sống, mở lòng đón cuộc sống tươi đẹp. Một lần nữa, con xin cảm ơn người cha, người mẹ thứ hai tuyệt vời của con!
4. Có một người thầy dạy tôi như thế
Chúng con yêu thầy bởi những bài học mà thầy đã giảng dạy, truyền đạt trong mỗi giờ học. Qua những áng văn, những vần thơ, thầy đã cho con biết hiểu đời, hiểu người, hiểu chính mình và biết sống đẹp hơn. Giọng thầy thật ấm áp, nồng đượm, cách giảng bài rất duyên ấy đã làm cho mỗi giờ văn trở nên thú vị hơn. Dường như trong giờ học, cả lớp đều bị lôi cuốn, hút mình vào biển kiến thức vô tận của thầy. Trò thực sự ngưỡng mộ và mong sao mình có thể lĩnh hội, tiếp nhận hết tất cả những gì mà thầy truyền đạt.
Chúng con yêu thầy bởi những tính cách rất đặc biệt của thầy. Các bạn ai cũng bảo: “Thầy mình rất thích khoe”. Thầy khoe nhiều lắm, nhưng trò nhớ nhất là thầy hay khoe về những chị học trò cũ của thầy vừa giỏi, vừa xinh, lại vừa thành đạt. Ban đầu, con luôn khó chịu và thấy sao thầy kiêu vậy, nhưng rồi con cũng nhận ra rằng trong những lời khoe đó ẩn chứa biết bao niềm vui, niềm tự hào về thành quả mà thầy đã vun đắp. Hơn nữa, con cũng biết rằng thầy muốn chính lời khoe đó sẽ trở thành nguồn động lực thôi thúc các trò cố gắng hơn.
Chúng con yêu thầy bởi vóc dáng mang đầy chất nghệ sĩ của thầy. Các chị khóa trước của thấy vẫn nói thầy rất có duyên, chúng con cũng thấy vậy. Đến tận bây giờ, con vẫn không thể quên được những ngày đầu tiên thầy bước vào lớp với mái tóc hơi dài, trên đầu đội một chiếc mũ nồi, cả cặp kính thầy thường mang trông thật nghệ sĩ. Chúng con rất muốn được nhìn thấy thầy đeo cặp kính đó ngồi đọc sách mỗi ngày, ánh mắt của thầy xa xăm và đăm chiêu đến khó tả, có lẽ hình ảnh đó sẽ mãi in sâu và tươi nguyên trong ký ức của chúng con.
Truyện cười ngắn ngày 20-11
5. Truyện cười ngắn: Cách vào đề bá đạo của thầy giáo
Đầu giờ toán, thầy giáo ra một câu đố dành cho cả lớp.
Thầy giáo: Thầy hỏi các em: “Ăn cắp nhạc thì gọi là gì?”.
Học sinh: Thưa thầy là đạo nhạc ạ!
Thầy giáo: Thế ăn cắp ý tưởng là gì?
Học sinh: Là đạo ý tưởng ạ!
Thầy giáo: Ăn cắp thơ gọi là gì?
Học sinh: Là đạo thơ ạ!
Thầy giáo: Vậy còn ăn cắp răng là gì?
Học sinh ngơ ngác nhìn nhau…
Thầy giáo: Các em mở sách, hôm nay chúng ta sẽ học … “đạo hàm”.
6. Truyện cười ngắn: Đến thầy cũng phải điên
Thầy giáo: Em hãy cho biết Mặt Trăng xa hơn hay Mặt Trời xa hơn?
Học sinh: Mặt Trời xa hơn ạ.
Thầy giáo: Vì sao?
Học sinh: Vì sao của Khởi My ạ
Thầy giáo: Không, tại sao?
Học sinh: Tại sao của Ưng Hoàng Phúc ạ!
Thầy giáo: Không, ý thầy là Why đó!
Học sinh: Why? À! Why của DBSK .
Thầy giáo: Trời ơi! Tôi phải làm thế nào?
7. Truyền cười ngắn: Thầy giáo pro
Thầy giáo bước vào lớp. Quần áo xộc xệch. Mặt hằm hằm. Cả lớp lo lắng. Vào cửa lớp, thầy rút chiếc dép phải ném bay vù xuống góc trái cuối lớp.
Cả lớp sợ. Thầy rút tiếp chiếc dép trái ra ném. Dép bay vèo xuống góc phải của lớp.
Cả lớp run. Tiến lại gần bảng, thầy hỏi:
– Thế nào? Các cô, các cậu có sợ không, hả?
– Cả lớp đồng thanh: Thưa thầy… sợ, sợ lắm ạ!
– Thế vẫn chưa sợ bằng đại chiến thế giới lần thứ hai. Các em lấy bút, vở ra học bài mới: “Đại chiến Thế Giới lần thứ 2”.
8. Truyện cười ngắn: Bài văn tủ
Cô giáo cho học sinh tả về con vật mình yêu thích nhất. Cu Bin 7 tuổi về bắt một con rận nghiên cứu và tả rất chi tiết, tất nhiên là cô giáo không hài lòng và bắt cậu làm lại bài văn là hãy tả con chó nhà em.
Cu Bin làm bài văn như sau: “Nhà em có một con chó, con chó có nhiều lông, đã nhiều lông thì ắt phải có rận, sau đây em xin tả con rận: …”, rồi cậu lại bắt đầu tả con rận.
Cô giáo đọc bài văn, rất bực mình, liền bắt cu Bin làm lại lần nữa, lần này là tả con cá.
Hôm sau cu Bin nộp bài như sau: “Nhà em có một con cá, con cá sống dưới nước nên nó có nhiều vảy. Nếu nó sống trên cạn chắc hẳn nó sẽ có nhiều lông, đã nhiều lông thì phải có rận, sau đây em xin tả con rận:….”.
9. Truyện cười ngắn: Giáo viên đau đầu với bài văn dự đoán tương lai của học trò
Trong một kỳ thi vượt cấp, cô giáo nói với học sinh:
– Đề bài văn của các em hôm nay là: “Em hãy tả hoặc viết về khả năng đặc biệt của em mà em cho là tuyệt nhất”.
Học sinh liền cắm cúi làm bài. Sau 5 phút, Tèo lên nộp bài với nội dung: “Em có khả năng là đoán trước được tương lai, em đoán là kỳ thi này em sẽ trượt”.
Cô giáo nhận được bài của Tèo xong liền hỏi:
– Tèo! Bài làm của em có vậy thôi sao?
– Tèo liền gật đầu: Vâng, thưa cô!
Sáng hôm sau, cô giáo liền lên văn phòng tìm gặp thầy hiệu trưởng, rồi cô hỏi:
– Thầy đã xem bài làm của học trò Tèo chưa ạ?
Thầy hiệu trưởng thở dài đáp:
– Rồi cô ạ! Nhưng tôi chả biết chấm điểm như thế nào cả. Nếu như cho Tèo trượt thì không được bởi bài văn của em ấy đúng, mà bài văn đúng thì phải cho em ấy đỗ. Mà cho em ấy đỗ thì bài văn của em ấy sai, một bài văn sai thì làm sao cho đỗ được. Thật là tiến thoái lưỡng nan. Giờ tôi chả biết làm như thế nào cả cô ạ! Tôi đau đầu hôm qua đến giờ vì việc này đây.
Cô giáo nghe xong cũng chóng mặt.
10. Truyện cười ngắn: Biển
Trong giờ địa lý, thấy Tí ngồi không chú ý bài.
– Cô giáo: Tí! Hãy cho cô biết biển là gì?
– Tí (giật mình): Thưa cô! “Biển” là bài thơ của Xuân Diệu ạ!
– Cô giáo: “Nín lặng”
Trên đây là một số truyện ngắn 20-11 mà chúng tôi muốn chia sẻ đến bạn đọc. Mobitool mong rằng bạn đọc đã lựa chọn được một truyện ngắn thật hay để trang trí thêm vào bài báo tưởng của mình thêm đẹp mắt và ý nghĩa. Cảm ơn bạn đã quan tâm theo dõi bài viết của chúng tôi!
>> Tham khảo thêm:
- Thơ 20/11 tự sáng tác ngắn, hay về thầy cô
- [Tổng hợp] Báo tường 20/11 đoạt giải, mẫu trang trí đầu báo tường đẹp
- Lời ngỏ 20 – 11 ngắn hay cho báo tường về thầy cô, mái trường
- [Tuyển tập] Thơ ngắn về thầy cô mừng Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11
- Mẫu cắm hoa 20.11 ý nghĩa, đơn giản mà đẹp tri ân thầy cô