1. Tôi chưa bao giờ cố xóa đi ký ức của quá khứ, dù một vài ký ức rất đau đớn. Tôi không hiểu được những người lẩn trốn khỏi quá khứ của mình. Mọi thứ bạn đã sống góp phần giúp bạn trở thành con người bạn bây giờ.
2. Tình yêu giống như một bài thơ chúng ta thích khi còn trẻ. Tuổi tác dần cao, cho dù trong lòng chúng ta vẫn thuộc từng câu từng chữ nhưng lại xấu hổ không dám ngâm nga trước mặt người khác. Tình yêu xuất hiện không phải để có một kết quả mà là để lấp đầy ký ức của con người.
3. Nhớ lại quá khứ chỉ làm ta thêm buồn. Nhắc lại kỷ niệm chỉ làm lòng thêm đau. Chỉ mong quên thật mau để nỗi đau không còn tồn tại
4. Có những ký ức sẽ bị thời gian làm phai nhạt trong trí nhớ, nhưng có những người dù chôn sâu những ký ức đó dưới tận đáy lòng, dù làm cách gì đi nữa, chúng cũng không ngừng chậm rãi sinh sôi.
5. Vô thức luôn luôn hoạt động ở thì hiện tại, và khi một ký ức được chôn vào vô thức, vô thức bảo tồn nó như một hành động ngược đãi trong hiện thực của vô thức. Cái giá phải trả cho việc đè nén ký ức là tâm trí không biết khi nào thì hành động ngược đãi đó chấm dứt.
6. Những ký ức đã cũ, nhưng khi nhìn lại, người ta vẫn sẽ thấy yêu thương đó hiện hữu. Người ta không thể quên. Chỉ là người ta chấp nhận nó thoáng qua cuộc đời mình như một áng mây trôi cuối ngày….
7. Một năm, chấp nhận một mối quan hệ không tên, đôi khi hơi chạnh lòng, tự hỏi mình là ai?
8. Nhưng khi biết mình là ai rồi… Thì cũng là khi mình chẳng còn là ai nữa…. Chẳng còn là gì trong cuộc sống của nhau… Đơn giản chỉ là kí ức….
9. Khi bạn vùi dập kỉ niệm cũng chính là bạn phỉ báng quá khứ của mình… Điều đó chẳng khác nào bạn đang tự bôi xấu bản thân mình….
10. Nhớ những con đường chở nỗi buồn chúng ta đã đi. Con đường ấy bây giờ là con đường cũ, quán xưa ấy cũng trở thành quán cũ, kỷ niệm là kỉ niệm cũ, và em và anh cũng là hai con người cũ. Tất cả đã cũ rồi phải không?
11. Đời người quan trọng chính là từng trải, cho dù vui cũng được, khổ cũng được, đã trôi qua rồi thì đừng nên nhắc lại. Khi bạn trốn tránh hiện tại bằng cách sống trong hồi ức, cũng là lúc hạnh phúc trượt theo kẽ tay mà trôi đi mất. .
12. Bởi cuộc sống vốn chẳng thể đứng mãi một chỗ, và cuộc đời là những guồng quay. Chuyện hôm nay mai rồi thành chuyện cũ, người hôm qua cũng trở thành xa lạ. Chẳng ai có thể sống mãi với những đau thương
13. Đừng để cuộc đời bạn trôi qua một cách vô nghĩa khi mãi chìm đắm trong ký ức, lỗi lầm của quá khứ hay quá lo lắng về tương lai. Hãy sống trọn vẹn cho giây phút hiện tại bằng tất cả nhiệt huyết của trái tim mình.
14. Đôi khi bạn không cần phải sợ người khác suy nghĩ về mình như thế nào, vì căn bản vai trò của bạn cũng không quan trọng như bạn nghĩ.
15. Nếu không may hai đứa phải xa nhau, anh có thể xóa đi những tấm hình về em, những dòng tin nhắn ,những món quà. Nhưng có một điều chắc chắn rằng anh không bao giờ xóa được kí ức của anh về em.
16. Một trong những điều khó khăn nhất mà bạn phải đối diện đó là ngừng yêu một ai đó bởi vì họ không còn yêu bạn nữa
17. “Một ngày bất chợt nhớ thương quá nhiều người, quá nhiều thứ… Có lẽ quá khứ mãi mãi là cuộc tình đã xa mà bất kỳ ai cũng nhớ thương. Tự dưng chạnh lòng khi bắt gặp lại những ảnh hình nhạt nhòa ngày cũ.
18. Một mối tình thật sự cần lắm những yếu tố đến từ cả hai phía, nếu không nó sẽ mãi không được thừa nhận. Say nắng, tương tư, hay đơn phương nói chung cũng chỉ là những từ hoa mỹ để diễn tả thứ tình cảm mà rất nhiều khả năng sẽ mãi mãi không thành hiện thực!
19. Không ai sống mà cứ mãi nghĩ suy về quá khứ. Thời gian càng trôi đi, con người càng trầm lắng hơn, những khi ấy lại thấy lòng mình đủ lặng để khắc khoải đôi chút về những niệm hoài ngày cũ… Tựa như, giữa dòng đời xiết chảy, người ta cần đôi phút thảnh thơi để mỉm cười để lấy sức đi tiếp trên con đường đầy chông gai của cuộc đời mình.
20. Có nhiều khi chúng ta cứ ngỡ rằng cái mình từ bỏ chỉ là tình cảm trong một thời điểm. Nhưng đến phút cuối mới biết rằng, hóa ra nó là cả cuộc đời.
21. Tạm biệt nhé, tình yêu của tôi. Buông tay, đó là một sự giải thoát, cho cả hai bên. Giải thoát một người bị kìm nén khỏi vòng luẩn quẩn thương hại những ngày xưa. Và đưa một người dũng cảm đi ra những ảo tưởng quá đà của niềm tin, thôi không còn nắm những thứ vốn không còn của mình nữa.
22. Yêu thương không bao giờ đồng nghĩa với hai từ chịu đựng, nên từ bỏ cũng đâu biết trước có phải điều gì xấu xa? Không cho phép mình được yêu nghĩa là không can đảm. Nhưng không dám rời xa những thứ không gọi tên mình nữa, thì là hèn nhát, là tự chuốc lấy nỗi đau.
23. Không ai cố gắng để hết yêu một người, nhưng những gì em sẽ làm là chôn vùi thật sâu kí ức về anh.
24. Không ai trách cứ một sự rời bỏ mà tối thiểu xóa hết nỗi đau cho cả hai. Miễn là can đảm đi xa và can đảm để không bất cứ một lần nào nữa trong đời phải ôm tiếc nuối. Không đủ chỗ nữa, thì mình đi thôi.
25. Dẫu biết rằng: Sự đời trần trụi. Cuộc đời hài lắm nhưng. Hãy để những kí ức mãi theo ta suốt chiếc thuyền cuộc sống. Ném nước mắt sau mưa. Ném nụ cười sau đau đớn. Ném những trò vui sau bộn bề cuộc sống mà mạnh mẽ đứng lên đối diện với cuộc sống theo cách của người lớn!!!
26. Em không còn bận lòng lắm về những dòng trạng thái hay những hình ảnh yêu thương của anh, không còn mỗi ngày nghĩ xem anh đang làm gì. Đôi khi em nhận ra anh như vậy thật là tốt. Là dứt khoát thật tốt, nhẫn tâm cũng thật tốt. Có như thế em mới đành tâm buông bỏ.
27. Anh quên em rồi thì em cũng không cần phải mỗi ngày lo sợ anh không nhớ em là ai. À là đôi khi cũng phải cảm ơn người đã không tốt với em để em có thể toàn tâm mà rời bỏ.
28. Anh đã từng thử mở lòng sau một thời gian dài tổn thương rồi lại phải nhận lấy tổn thương chưa? Anh đã từng nghĩ hôm nay em thế nào? Em ổn không? Hay em quên anh chưa? Anh có từng bận tâm đến em vui hay buồn sau sự dứt khoát đến đau lòng của anh chưa? Dĩ nhiên chưa phải không? Ừ là chưa nên anh muôn đời không hiểu hết được cảm giác đó như thế nào, là anh không hiểu, anh không muốn hiểu và anh cũng không cần hiểu!
29. Đến sai thời điểm, đặt tình cảm sai người,thương anh đến đau lòng là sai, cố chấp chờ đợi anh cũng là sai. Làm anh bận lòng là sai, vì anh đến mức bị người khác coi thường là sai và viết quá nhiều về anh, về tình cảm của em và về nỗi buồn của em trên mạng xã hội, để người khác đọc được rồi họ đồng cảm với em, làm anh không vui cũng là sai đúng không?
30. Khi mà em học được cách nuốt nước mắt! Khi mà em học được cách nuốt nước mắt. Là lúc anh sẽ chẳng là gì quan trọng nữa. Bất chợt trở thành 1 người mà em đã từng quen.
31. Trái tim em sẽ định nghĩa về anh theo 1 cái nghĩa khác. Không còn là người em yêu nhất. Là chiếc chìa khóa trái tim em đánh mất. Có lẽ đến lúc em nên tìm thợ khóa chứ không phải là tìm lại chiếc chìa khóa. Khi mà em học được cách nuốt nước mắt. Là lúc em thường cười bật ra 1 tiếng thở dài. Khi nghĩ tất cả những tổn thương và đổ vỡ là lỗi ở mình!
32. .Khi mà em học được cách nuốt nước mắt là khi đôi mắt em lặng buồn nhìn, làn gió thổi em không cảm nhận được sự mơn man của nó và đôi môi em vẫn mĩm cười. Khi mà em cảm thấy sự có mặt của anh trong 1 ngày không còn cần thiết nữa. Khi mà giọng nói của anh trở nên méo mó trong kí ức.
33. Đôi mắt anh nhòa đi trong tưởng tượng. Những nụ cười anh cho em trở thành giọt nước mắt trong lòng và cuối cùng là tình yêu của anh, giờ chỉ là nụ cười gắng gượng của em!
34. Có những chuyện đau, tốt nhất thay vì nhắc lại và chạm vào thì hãy để nó im lặng rồi dần tan biến.
35. Rời xa ai đó, thật ra không dễ nhưng chúng ta rồi sẽ làm được thôi. Chỉ là, đôi khi phải chấp nhận cô đơn, chấp nhận một mình. Chấp nhận những đêm nhớ đến quặn lòng, những buổi sáng thức dậy đợi mãi một dòng tin nhắn như đã từng.
36. Phải tâm niệm thế này. Nếu duyên số chỉ đến chừng ấy thì cưỡng cầu cũng được ích gì? Vì cuộc đời không có từ “mãi mãi” nên nắm không được thì phải học buông tay! Và nếu đã buông tay,hãy học cách bước qua nỗi đau thật kiêu hãnh, thật mạnh mẽ để đừng khiến bản thân tổn thương nhiều hơn nữa.
37. Có những chuyện đau, tốt nhất thay vì nhắc lại và chạm vào, hãy để nó im lặng rồi dần tan biến. Biết đâu một ngày, đứng giữa hiên thềm nắng gió, em, anh, những người đã cũ, vẫn yên bình đứng đó nhưng đã chẳng còn yêu. Khi khoảng cách, giờ cũng đã quá nhiều.
38. Đến một lúc nào đó, nhẹ nhàng bước ở hai thành phố khác nhau, chúng ta nhìn lên trời và thở hắt: Hôm nay, đủ xa sẽ cũ, Mai này, đủ lạ sẽ quên!… Chậm thôi, rồi ta sẽ thôi đau, chuyện gì rồi cũng qua thôi.
39. Xa nhau, chẳng có lấy nổi một lý do, chẳng một lời để biết mình đã xa cách nhau từ bao giờ. Vậy cần phải níu tay nữa không khi tự trong lòng anh đã muốn chúng ta phải xa cách, cần thêm nụ hôn nữa ư, để ta biết phải xa nhau khi lòng anh đầy lạnh giá, lòng em mang đầy tổn thương? Chỉ xin đừng quên em như thế, hãy cứ nhớ đến em khi đêm dài cô độc và mùa đông dài vô tận đang tới gần.
40. Em cay đắng, đưa mắt nhìn về phía bức ảnh ngày xưa hai đứa chụp chung và rồi e tự hỏi: “Cần thêm yêu hay cần thôi biết yêu?”
41. Phải chăng em yêu anh là không đủ, anh còn cảm thấy thiếu niềm tin nơi em hay là vì quá yêu anh khiến anh bên em chẳng thể tung cánh trên khoảng trời mà anh đã từng mơ ước, khoảng trời chỉ riêng mình anh? Phải chăng xa mặt thì cách lòng anh mà em thì càng xa càng nhớ tới anh?
42. Mùa đông lạnh giá, đơn côi rồi cũng sẽ đi qua, một mùa xuân ấm áp sẽ lại tới, nghe dạ khúc để tự trả lời cho mình rằng cần thêm yêu hay cần thôi biết yêu?
43. Em vốn dĩ không nên cứ mãi bám theo anh. Vốn dĩ không nên để anh nghĩ rằng em thực sự không thể sống thiếu anh mặc dù có thể sự thật là như thế. Em không nên để anh thương hại và chấp nhận níu kéo một chút tình cảm còn sót lại với em. Vốn dĩ nếu em không níu kéo, anh đã quên mất cái tình cảm đó lâu rồi, phải không?
44. Em sẽ ngừng ảo tưởng tình cảm của mình vẫn còn đâu đó trong tim anh. Ngừng mơ rằng một ngày nào đó mọi thứ sẽ có thể bắt đầu lại, em dừng lại. Một là để chôn đi bản thân trước kia, hai là cho anh được yên bình, được nhiều cơ hội mới đến với những hạnh phúc mới. Rồi em sẽ lại yêu.
45. Yêu thương của em và anh, em xin cất vào ngăn tủ của trái tim…
46. Khóc một mình không phải vì cô đơn, cũng không phải vì không có ai để cảm thông hay chia sẻ mà chỉ là đôi khi có những nỗi đau ta không muốn nhắc đến với bất kì ai.
47. Cứ luôn lừa dối bản thân rằng mình đã quên, tự lẩm nhẩm với mình rằng “tôi vẫn ổn”. Tại sao không tìm một góc chỉ có riêng mình, khóc thật to để rửa trôi đi mọi ưu phiền. Hãy để cho mọi ấm ức, mệt mỏi trôi đi, hãy tự mình lau đi giọt nước mắt. Khóc mệt rồi sẽ ổn cả thôi.
48. Có chuyện gì là không thể vượt qua, chỉ cần vẫn còn sống là sẽ có cách. Nước mắt rửa trôi đi những mệt mỏi còn vương, làm nhạt đi nỗi đau còn đọng lại, tưới tắm cho nụ cười thêm rực rỡ.
49. Mạnh mẽ đến đâu cũng có lúc yếu lòng, giỏi giang đến đâu cũng có lần thất bại, hạnh phúc thế nào cũng có lần tuyệt vọng. Ai mà biết ngày mai sẽ có chuyện gì, hãy cứ khóc khi thấy không lối thoát, cứ khóc khi thấy đau cả thể xác lẫn con tim.
50. Khóc không phải vì ta vô dụng, khóc không phải vì ta quá yếu mềm đơn giản là con người ta ai cũng sẽ có lúc như thế, khóc xong rồi thì mạnh mẽ đứng lên. Buông những thứ cần buông, giữ những gì không thể đánh mất, nắm chặt lấy hạnh phúc mình đang có, kiên cường vượt qua mọi sóng gió và luôn giữ trọn tình yêu trong trái tim mình.Có sao đâu khi khóc một mình. Hãy cứ cười thật tươi khi hạnh phúc, khóc thật to khi thấy buồn.
51. Lặng im khóc Lặng im cười Lặng im nghe tiếng lá rơi ngoài thềm Lặng im nghe giọt mưa đêm Lặng im lau khẽ lệ mềm môi em… Lặng im nghe tiếng thở dài Lặng im em sẽ ……đứng ở ngoài đời anh…
52. Hạnh phúc mong manh, chia thành hai ngã. Em vất vả xóa tất cả về anh. Anh à! Có lẽ em đã sai. Sống quá thật thà và yêu anh quá thiết tha. Nên em khóc, tự em lau. Tim em đau, em tự chịu.
53. Em đã quên những gì mình ao ước. Kể từ khi nhung nhớ một ánh nhìn, em đã trao những gì trọn vẹn nhất để nhận lại một người không yêu em.
54. Đôi lúc đi giữa phố đông người chợt thấy mình lạc lõng: những con đường chạy dài với khói bụi còi xe, những gương mặt xa lạ, những cái nhìn hờ hững. Đôi lúc ngồi giữa đám bạn huyên náo, cố cười nói những câu chuyện vô thưởng vô phạt, chợt nghe lòng len lén một nỗi buồn, một nỗi chờ mong.
55. Đôi lúc lục tung danh bạ tìm một số điện thoại đủ thân quen để chia sẽ những câu chuyện buồn vui nhưng rồi khẽ cười nhìn Inbox đã từ lâu không còn những tin nhắn yêu thương hay hờn giận. Đôi lúc vào Mesenger mà tìm không thấy một cái nick để chat, nhắn tin đi mà mãi không thấy hồi âm. Đôi lúc nỗi cô đơn ùa về trong một buổi chiều gió, thấy lòng mênh mang nhớ; chỉ là nhớ một điều rất cũ, rất xa.
56. Căn phòng trống vắng mà kỉ niệm cứ lẩn khuất đâu đây. Là lúc… nỗi cô đơn quyết liệt trỗi dậy, nhoi nhói những vết thương chưa bao giờ say ngủ. Là lúc… cần nghe một lời vỗ về, dỗ dành như thuở còn nồng nàn yêu đương. Là lúc… cần một bàn tay nắm chặt lấy bàn tay khi ta chơ vơ giữa phố xá ồn ào. Là lúc… cần một cánh tay đủ mạnh mẽ giữ lấy ta trước khi nỗi buồn kịp ăn mòn tâm hồn. Là lúc… cần một tiếng cười trong trẻo như những ngày tuổi trẻ nông nổi mà mê say. Là lúc… cần một nụ hôn dịu dàng thấm khô nước mắt cô đơn. Là lúc…đôi chân mỏi mệt, cần một tấm lưng dựa vào.
57. Liệu thực sự có cầu vồng sau màn mưa? Và bầu trời sẽ trong vắt như chưa bao giờ từng u ám? Liệu yêu thương sẽ về cho ngày dài không còn đơn độc? Liệu bàn tay sẽ thôi hao gầy mỗi mùa trở gió? Và nỗi cô đơn rồi sẽ trốn xa phía cuối chân trời…
58. Yêu thương nhung nhớ nơi em vẫn còn, ở nơi anh thì sao hả anh? Bầu trời nơi em bỗng chốc không xanh nữa, còn bầu trời nơi anh ra sao? Có chút gì thay đổi khi không có em không? Nếu biết trước em đau lòng đến vậy, cô đơn đến vậy, em cũng vẫn sẽ chọn anh. Vì trong thanh xuân của em vẫn cần có người in dấu. Người đó chỉ có thể là anh.
59. Ngày anh thương một người khác. Góc trống tim em vắng nao lòng. Tiếng cười nơi em dần lịm tắt. Còn thương anh lắm, anh biết không?
60. Những ngày đầu xa anh, em loay hoay trong một mớ cảm xúc mà nhiều lúc em không thể gọi tên, hình như là nhớ, là mong, là đau, là sự chờ đợi, là xót xa, là hụt hẫng, là sự cô đơn trong một mớ cảm xúc hỗn độn không thể gọi tên, mệt nhòa trong dòng nước mắt…