Or you want a quick look: Bài Thơ Đôi Dép
ĐÔI DÉP TỔ ONG
Còn nhớ buỗi đầu sang em chơi Đó cũng là khi mua dép mới Tỗ ong ngày đó cũng một thời Là hàng xa xĩ cũa dân chơi Tự tin, thật nhanh anh bước tới Em khen đôi dép đẹp tuyệt vời Rồi hõi tại sao nó nhiều lỗ Sợ khi gió lạnh lọt chan anh Tình mình ngày đó thật trong xanh Em nói sau này sẽ cưới anh Dẫu nghèo nhà tranh em cũng chịu Dẫu khổ thế nào em cũng cam Học xong hai đứa lến phố làm Em ở ngoài bắc anh vao nam Thời gian xa cách người đâu nhớ Để anh mộng mơ mối tình đầu Dép nay còn đó người xưa đâu Sao người nỡ quên kỷ niệm đầu Sao người bỏ quên câu hẹn ước Bỏ anh ở lại biết về đâu/?
Bài Thơ Đôi Dép
Phiên bản 1. Tác giả: Nguyễn Trung Kiên
Bài thơ đầu tiên anh viết tặng em Là bài thơ anh kể về đôi dép Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết Những vật tầm thường cũng viết thành thơ Hai chiếc dép kia gặp gỡ tự bao giờ Có yêu đâu mà chẳng rời nửa bước Cũng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược Lên thảm nhung, xuống cát bụi cùng nhau Cùng bước cùng mòn không kẻ thấp người cao Cùng chia sẻ sức người chà đạp Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi Mọi thay thế sẽ trở thành khập khễnh Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu Cũng như mình trong những phút vắng nhau Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía Dẫu bên cạnh đã có người thay thế Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh Đôi dép vô tư khắn khít bước song hành Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội Lối đi nào cũng có mặt có đôi Không thiếu nhau trên những bước đường đời Dẫu mỗi chiếc có một bên phải trái Nhưng anh yêu em bởi những điều ngược lại Gắn bó đời nhau bởi một bước đi chung Hai mảnh đời thầm lặng bước song song Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc Chỉ còn một là không còn gì hết Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia Cuộc đời ta mãi mãi chẳng xa lìa Mất một chiếc, chiếc kia vào sọt rác Hay cố lê bên những gì phế thải Sống âm thầm nơi xó góc tối đen Rồi ngày kia buồn chán không ánh đèn Chiếc còn lại cũng ra đi vĩnh viễn Ngày ra đi không một người đưa tiễn Nhưng vui lòng vì gặp lại chiếc kia Một nơi xa hai chiếc chẳng chia lìa Vì đã thoát khỏi cảnh đời ô trọc Không hơn thua ghét ghen hay lừa lọc Bước song hành một dạ đến ngàn thu [1″>[2″>
——————————-
Anh chẳng muốn cùng em làm đôi dép. Dẫu song hành nhưng đâu có bên nhaụ Kẻ trước người sau suốt quãng đường dài. Tuy một hướng mà chẳng hề nhìn mặt.
Anh nào muốn mỗi khi lên phía trước. Lại bắt em tì lên mặt đất thô. Anh sao nỡ khi ngẩng mặt nhìn trời Lại biết rằng đất đen em đang tựa.
Anh đâu muốn chia phần bao nặng nhọc. Của sức người của vinh nhục bon chen. Những thảm nhung kia, những cát bụi đời thường. Nào phải thứ bắt em cùng gánh chịu.
Anh không thể… để phút nào hụt hẫng. Rồi có kẻ… dám nâng đỡ bên em. Đôi dép kia đâu phải mãi song hành. Có bao giờ dép đứt cùng một lúc?
Anh sao chịu nổi có kẻ nào trông… giống. Để nhìn vào em lại bảo… giống anh. Rồi một mai phải minh chứng hùng hồn. Rằng… cứ thử sẽ biết ngay không phải!!
Thôi em nhé bài thơ “đôi dép”. Chẳng thể là hình dáng của hai ta. Tuy nỗi nhớ chẳng kém phần da diết. Cũng phải tùy… hoàn cảnh để ví von.
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song Chẳng dừng lại khi chỉ còn một chiếc Chỉ còn một không có nghĩa là hết Anh thương binh vẫn đi đến trường làng Vẫn ôm đàn dạy các em thơ Bài hát quê hương….
———- ——————————- ———-
Phiện bản 3
BÀi thƠ ĐÔi tẤt ( em cỦa bÀi thƠ ĐÔi dÉp)
Bài thơ đầu anh viết tặng em Lá bài thơ kể về …đôi tất Khi chân thấy có một mùi ngây ngất Thì vật tầm thường cũng “bộc phát” thành thơ
Hai đôi tất nho nhỏ màu xanh lơ Màu cở cây hay màu của điều ước? Nhưng chắc chắn không bao giờ lộn ngược Vì mặc vào sẽ phát hiện ra ngay
Chẳng thường xuyên được giặt giũ hàng ngày Bị sức nặng đôi gót hồng chà đạp Dấu bốc mùi không đi cùng người khác Dù chiếc này đẹp hơn hẳn chiếc kia
Nếu một mai một chiếc tất mất đi Bị chó gặm hay vấn đề nào khác Mọi thay thế đều trở thành độc ác Không khác lắm nhưng người đời sẽ biết Hai đứa này chỉ là cặp gian phu
Mất em rồi anh sẽ đi tu Bởi đơn độc sống đâu còn ý nghĩa Dấu bên cạnh có muôn người thay thế Thì đêm nằm vẫn sợ dính SI-ĐA
Đôi tất - đôi ta khi rách khi lành Chẳng thề nguyền nên tha hồ giả dối Chẳng hứa hẹn chỉ âm thầm phản bội Nên bình thường nếu chẳng đủ thành đôi Ngay cả khi bắt đầu bốc mùi hôi
Không thể thiếu sáp ngăn mùi khẩn cấp Bài thơ đầu xin viết về đôi tất Thật giản dị như mối tình e ấp Để đêm ngày gắn chặ mãi không thôi
Không thế thiếu nhau trên bước đường đời Dấu mỗi chiếc ở một bên phải trái Nhưng I-LOVE-YOU ở những điều ngược lại Tôi mù quáng trong cuộc tình ngang trái Thỏ gục đầu trước trước phát súng thợ săn
Dấu mai này tôi có chết nhăn răng Xin kiếp sau vẫn được làm chiếc tất Dù biết yêu “không còn gì để mất” Chỉ cần bên cạnh có chiếc thứ hai kia………