Bà Kẹ Hachishakusama Là Ai – “Bà Kẹ” kinh dị của truyền thuyết Nhật bản

Or you want a quick look: 1. Búp bê mọc tóc Okiku

Ma quỷ luôn là đề tài gây nhiều tò mò, tranh cãi luôn xuất hiện trong các truyền thuyết xa xưa. Nhật Bản cũng không ngoại lệ với những truyền thuyết đáng sợ khiến bạn "tim đập, chân run"... Nhật Bản là một đất nước có nhiều điều hấp dẫn cùng truyền thống đặc biệt. Nhưng đây cũng là đất nước có nhiều câu chuyện ma quái với độ chân thực cao hơn bình thường. Chúng ta cùng điểm lại những truyền thuyết về ma ở đất nước mặt trời mọc nhé. Bạn đang xem: Hachishakusama là ai Vuidulich.vn cũng giải đáp những vấn đề sau đây:
bà kẹ hachishakusama

                                                 bà kẹ hachishakusama

https://www.youtube.com/watch?v=Dvf2-PvnNcw

Hachishaku-sama - "Bà Kẹ" kinh dị của truyền thuyết Nhật bản

.
Hachishaku-sama
Ở Vn, trẻ nhỏ mà nghe người lớn doạ "Ông Kẹ kìa", thì đứa nào cũng sợ xanh mặt, nhớn nhác nhìn trước ngó sau. Đang khóc cũng vội nín bặt. Đang nghịch phá cũng vội ngừng. Đang làm biếng ăn cũng phải há miệng nuốt vội muỗng cơm.. Còn ở Nhật thì có " Bà Kẹ". Là một truyền thuyết đô thị của Nhật Bản về một người phụ nữ cao lớn bắt cóc trẻ em. Cô ấy cao 8ft, mặc một chiếc váy trắng dài và phát ra âm thanh như "Po ... Po ... Po ... Po ... Po ...
"Không biết thật hư thế nào, nhưng có vẻ như Hachishaku-sama đã làm người lớn lẫn trẻ em kinh hãi. Thậm chí, cơn ác mộng ấy còn đeo mang cả đời như câu chuyện dưới đây/ QN11
Ông bà tôi sống ở Nhật Bản. Hè nào cũng vậy, bố mẹ tôi đưa tôi đến đó thăm ông bà. Họ sống ở một ngôi làng nhỏ và có 1 cái sân sau lớn. Tôi thích chơi ở đó trong mùa hè. Khi tôi đến nơi, ông bà luôn đón tiếp tôi một cách niềm nở. Tôi là đứa cháu duy nhất của họ, vì vậy họ luôn nuông chiều tôi. Lần cuối tôi thấy họ là vào mùa hè khi tôi 8 tuổi.
Như thường lệ, bố mẹ tôi đặt một chuyến bay đến Nhật và chúng tôi đi xe từ sân bay đến nhà ông bà tôi. Họ rất vui khi thấy tôi và có hàng đống những món quà nhỏ để tặng tôi. Bố mẹ tôi muốn có thời gian một mình nên sau vài ngày, họ đi du lịch đến 1 vùng khác ở Nhật, để tôi lại cho ông bà chăm sóc.
Một ngày nọ, tôi đang chơi ở sân, ông bà tôi ở trong nhà. Đó là một ngày hè nóng nực và tôi nằm xuống bãi cỏ để nghỉ ngơi. Tôi nhìn những đám mây và tận hưởng cảm giác của những tia nắng mềm mại của mặt trời và làn gió nhẹ. Lúc tôi chuẩn bị đứng dậy, tôi nghe một tiếng động lạ
“Po… Po… Po… Po… Po… Po… Po…”
Tôi không biết nó là gì và thật khó để phát hiện nó từ đâu tới. Nó giống như ai đó đang lẩm bẩm một mình và họ chỉ nói “Po… Po… Po…” liên tục với một giọng nam trầm.
Tôi nhìn quanh, cố tìm ra nơi phát ra tiếng động và rồi nhìn thấy thứ gì đó trên đỉnh hàng rào cuối sân. Nó là một cái mũ rơm. Nó không nằm trên hàng rào, nó ở sau hàng rào. Đó là nơi âm thanh phát ra
“Po… Po… Po… Po… Po… Po… Po…”
Sau đó, chiếc mũ bắt đầu di chuyển, như thể ai đó đang đội nó. Chiếc mũ dừng lại ở một chỗ hở trên hàng rào và tôi nhìn thấy một khuôn mặt. Đó là một người phụ nữ. Nhưng hàng rào rất cao… đến 8 feet (khoảng 2 mét rưỡi)…
Tôi ngạc nhiên khi thấy một người phụ nữ cao như vậy, tôi nghĩ cô ấy đang đi cà kheo hay một loại giầy cao gót khổng lồ nào đó. Sau đó, cô ấy bước tiếp và biến mất cùng tiếng động lạ.
Hoang mang, tôi đi vào nhà. Ông bà tôi đang uống trà trong bếp. Tôi ngồi xuống và kể cho họ điều gì đã xảy ra. Họ không thật sự để ý đến tôi, cho đến khi tôi nhắc lại tiếng động kì lạ đó
“Po… Po… Po… Po… Po… Po… Po…”
Ngay khi tôi nhắc đến, họ lập tức sững sờ, đông cứng. Bà tôi trợn tròn mắt và che miệng bằng tay. Mặt ông tôi trở nên hết sức kinh hoàng, rồi ông nắm lấy cánh tay tôi.
“Chuyện này rất quan trọng” ông nói với giọng nóng nảy, “cháu hãy nói chính xác… cô ta cao bao nhiêu?”
“Ngang bằng hàng rào trong sân” tôi đáp lại, bắt đầu cảm thấy sợ.
Ông tôi hỏi tôi tới tấp các câu hỏi “Cô ta ở đâu? Từ bao giờ? Cô ta làm gì? Cô ta nhìn thấy cháu chưa?”
Tôi cố trả lời tất cả các câu hỏi. Ông đột nhiên chạy ra hành lang và gọi điện thoại. Tôi không thể nghe ông nói những gì. Tôi nhìn bà tôi và nhận ra bà đang run.
Ông tôi quay lại phòng và bảo bà tôi.
“Tôi phải ra ngoài một lát, bà ở đây với thằng bé, đừng rời mắt khỏi nó một giây” “Chuyện gì đang xảy ra hả ông?” tôi khóc
Ông nhìn tôi với vẻ buồn bã “Cháu đã bị Hachishakusama thích”
Cùng với đó, ông vội ra ngoài, lên xe và đi mất.
Tôi quay ra bà và hỏi “Hachishakusama là ai?”
“Đừng lo lắng” bà trả lời tôi với giọng run run “ông sẽ làm điều gì đó, cháu không cần phải lo” Trong lúc ngồi lo lắng trong bếp, bà giải thích cho tôi. Bà nói rằng trước đây có một thứ nguy hiểm ám khu vực này, họ gọi nó là “Hachishakusama” vì chiều cao của nó. Trong tiếng Nhật “Hachishakusama” nghĩa là “Cao 8 Feet” (khoảng 2.5m)
Nó xuất hiện trong hình dáng của một người phụ nữ rất cao và tạo ra âm thanh “Po… Po… Po…” bằng giọng trầm, giống đàn ông. Nó xuất hiện khác nhau chút ít, dựa vào ai nhìn thấy nó. Có người nói, nó trông như một người phụ nữ già xanh xao trong bộ kimono, người khác nói nó là một cô gái trong tấm vải liệm trắng. Chỉ có một điểm không hề khác là chiều cao và âm thanh nó tạo ra.
Rất lâu rồi, nó bị các thầy tu bắt giữ và họ định giam cầm nó trong một đống đổ nát ở ngoài ngôi làng. Họ dùng 4 bức tượng thần linh nhỏ tên “jizos” đặt ở 4 hướng Đông, Tây, Nam, Bắc của chỗ đó để ngăn không cho nó (hachishakusama) có thể đi khỏi đó. Nó thoát được bằng một cách nào đó. Nó xuất hiện lần cuối 15 năm trước. Bà tôi bảo bất cứ ai nhìn thấy Hachi (từ giờ gọi thế cho ngắn) đều được ấn định sẽ chết sau vài ngày.
Tất cả đều thật điên rồ khiến tôi không biết nên tin vào thứ gì.
Khi ông về nhà, có một người phụ nữ đi cùng. Bà tự giới thiệu là “K-san” và đưa tôi một mẩu giấy nhỏ nhàu nát và nói “cầm lấy và giữ lấy nó”. Rồi, bà ta và ông lên nhà làm gì đó, tôi ở lại với bà tôi trong nhà bếp một lần nữa.
Tôi cần đi vệ sinh. Bà tôi đi theo vào phòng tắm và không cho tôi đóng cửa. Tôi cảm thấy thật sự hoảng sợ bởi tất cả những thứ này.
Sau một lúc, ông và K-san đưa tôi lên nhà và đưa tôi vào phòng ngủ. Cửa sổ được bọc giấy báo được viết những kí tự cổ trên đó. Có 4 cái âu nhỏ đựng muối ở 4 góc phòng và một tượng phật nhỏ đặt ở giữa phòng trên một cái hộp gỗ nhỏ. Và có cả một cái xô màu xanh nhạt.
“Cái xô để làm gì?” tôi hỏi.
“Để cháu đi vệ sinh vào đấy” ông trả lời.
K-san đặt tôi ngồi xuống giường và nói “Sớm thôi, mặt trời sẽ lặn, vì thế nghe cho kĩ đây. Cháu phải ở trong phòng này đến sáng mai. Cháu không được ra ngoài trong bất cứ trường hợp nào đến 7 giờ sáng mai. Ông bà cháu sẽ không gọi hay nói chuyện với cháu cho đến lúc đó. Nhớ kĩ, không được rời phòng vì bất cứ lí do gì. Ta sẽ cho bố mẹ cháu biết chuyện gì đang xảy ra.”
Bà ta nói với một giọng trầm trọng khiến tôi chỉ biết gật đầu.
“Cháu phải nghe theo mọi chỉ dẫn của K-san” ông bảo tôi “và không bao giờ được rời mảnh giấy mà bà ấy đưa. Và nếu có chuyện gì xảy ra, hay cầu nguyện Bụt. Và nhớ khóa cửa khi chúng ta ra ngoài.” Họ đi ra hành lang và sau khi chào, tôi đóng cửa phòng ngủ và khóa lại. Tôi bật TV và cố xem, nhưng tôi quá lo lắng, tôi cảm thấy lo phát ốm. Bà để cho tôi bim bim và cơm nắm, nhưng tôi không thể ăn nổi. Tôi cảm giác như bị cầm tù, cảm thấy suy sụp và sợ. Tôi nằm xuống giường và đợi. Tôi thiếp đi lúc nào không biết.
Khi tôi tỉnh giấc, thì đã hơn 1 giờ sáng rồi. Bất thình lình, tôi nhận ra rằng cái gì đó đang gõ gõ vào cửa sổ
"Tap, tap..."
Tôi thấy từ trong mặt máu chảy ra và tim tôi dừng một nhịp. Tôi liều mạng cố bình tĩnh lại, tự nói với mình rằng chỉ là gió đang đùa giỡn hoặc chỉ là mấy cành cây. Tôi mở tiếng TV to lên để lấn át tiếng gõ ấy. Cuối cùng, nó cũng dứt.
Đó là khi tôi nghe thấy ông tôi gọi tôi.
"Cháu ổn chứ?" ông hỏi "Nếu cháu ở đó một mình mà thấy sợ, ông có thể tới bầu bạn cùng cháu." Tôi mỉm cười và chạy qua để mở cửa, nhưng sau đó, bước chân tôi dừng lại. Toàn thân tôi nổi cả da gà. Giọng thì giống của ông, nhưng không biết sao lại thấy khác khắc. Tôi không biết là cái gì, nhưng tôi chỉ biết...
"Cháu đang làm gì thế?" Ông hỏi. "Cháu có thể mở cửa được rồi đó."
Tôi liếc nhìn sang bên trái và cột sống của tôi lạnh buốt. Muối trong chén đang dần chuyển sang màu đen.
Tôi xích lui ra khỏi cái cửa. Toàn thân tôi run rẩy vì sợ. Tôi quỳ xuống trước bức tượng phật và nắm mảnh giấy da thật chặt. Tôi tuyệt vọng cầu xin giúp đỡ.
"Xin hãy cứu con khỏi Hachishakusama", tôi rên rỉ.
Rồi sau đó, tôi nghe thấy giọng nói từ ngoài cửa:
“Po… Po… Po… Po… Po… Po… Po…”
Cánh cửa lại gõ tiếp. Tôi đã vượt qua sợ hãi và cúi đầu trước bức tượng, nửa khóc, nửa cầu nguyện cho đến hết đêm. Muối trong cả 4 chén đều đã đen hết.
Tôi nhìn cái đồng hồ. Đã 7 giờ 30 sáng. Tôi cẩn thận mở cửa. Bà và K-san đứng bên ngoài đang chờ tôi. Khi bà nhìn mặt tôi, bà đã bật khóc.
"Bà mừng là cháu vẫn còn sống" - bà nói.
Tôi đi xuống cầu thang và ngạc nhiên khi thấy bố mẹ tôi đang ngồi trong bếp. Ông tôi đến và bảo "Nhanh lên! Chúng ta phải đi đấy!"
Chúng tôi đi ra cửa chính và có một chiếc xe van màu đen lớn đang đợi lăn bánh. Vài người trong làng đứng quanh đó, chỉ vào tôi và thầm thì "Cậu bé đó đấy"
Cái xe van đó có 9 chỗ, họ đặt tôi ngay giữa, 8 người đàn ông quây quanh bên cạnh. Bà K-san ngồi ở ghế lái xe.
Người bên trái tôi, nhìn tôi và bảo rằng "Cháu đang gặp phải rắc rối. Chú biết cháu hẳn rất lo. Chỉ cần giữ đầu óc bình tĩnh và nhắm mắt lại. Chúng ta không thể nhìn thấy, nhưng cháu thì có thể. Đừng mở mắt cho đến khi chúng ta rời khỏi đây an toàn."
Ông tôi lái xe phía trước, xe bố tôi đi theo sau. Khi tất cả đã sẵn sàng, đoàn xe nhỏ của chúng tôi bắt đầu lăn bánh. Chúng tôi đi khá chậm... khoảng cỡ 20km/h, có khi chậm hơn. Một lát sau, K-san nói "Đây là nơi chúng ta gặp khó khăn," và bắt đầu thầm khẩn cầu dưới hơi thở ấy.
Đó là lúc tôi nghe thấy giọng nói ấy.
“Po… Po… Po… Po… Po… Po… Po…”
Tôi nắm lấy mảnh giấy da mà bà K-san bỏ vào tay tôi. Tôi cúi đầu, nhưng tôi lại nhìn ra bên ngoài. Tôi nhìn thấy một chiếc váy trắng lay bay trong gió. Nó chạy theo cái xe van. Đó là Hachishakusama. Nó ở bên ngoài cửa sổ, nhưng vẫn bắt kịp với chúng tôi.
Sau đó, đột nhiên nó cúi xuống, nhìn vào chiếc xe tải. "Không!" tôi thở gấp.
Người đàn ông bên cạnh tôi hét lên: "NHĂM MẮT LẠI!!"
Tôi nhắm mắt ngay lại càng chặt càng tốt và siết mảnh giấy da thật chặt. Sau đó, tiếng gõ gõ bắt đầu... "Tap, Tap, Tap, Tap, Tap…"
Giọng nói mỗi lúc một to: “Po… Po… Po… Po… Po… Po… Po…”
Tiếng gõ vào cửa sổ xung quanh chúng tôi. Tất cả những người đi chung trên xe đều giật mình và căng thẳng, cảm thấy lúng túng. Họ không thể nhìn thấy Cao 8 Feet và cùng chẳng thể nghe thấy giọng của nó, nhưng họ có thể nghe tiếng gõ vào cửa sổ. Bà K-san bắt đầu cầu khẩn, tiếng lớn hơn và lớn hơn nữa cho đến khi giống như hét lên. Trong cái xe van không khí căng thẳng đến mức không chịu nổi.
Một lúc sau, tiếng gõ dứt và giọng nói đó cũng biến mất. K-san quay lại nhìn chúng tôi và nói, "Tôi nghĩ giờ chúng ta đã an toàn."
Tất cả những người xung quanh tôi đều thở phào nhẹ nhõm. Chiếc xe van tấp vào lề đường và những người đàn ông bước ra ngoài. Họ đưa tôi vào xe của bố tôi. Mẹ tôi ôm giữ tôi thật chặt, nước mắt giàn giụa trên má.
Ông và bố tôi cúi chào những người đàn ông cùng đi trên đường. Bà K-san bước đến cửa sổ và bảo tôi giơ cái mảnh giấy da mà bà ấy đưa cho tôi ra. Khi tôi mở mắt, tôi thấy nó đã đen hết. "Bà nghĩ giờ con ổn rồi đó." - bà nói. "Nhưng để cho chắc, thì phải cầm cái này một lúc." Bà ấy đưa tôi một mảnh giấy da mới.
Sau đó, chúng tôi đến thẳng sân bay và ông nội thấy chúng tôi trên máy bay an toàn. Khi chúng tôi cất cánh, bố mẹ tôi thở phào. Bố tôi bảo rằng trước kia từng nghe về Cao 8 Feet rồi. Nhiều năm trước, nó đã thích bạn của bố. Ông ấy biến mất và không bao giờ nhìn thấy nữa.
Bố tôi bảo rằng nó đã thích những người khác và đã sống để kể về nó. Tất cả bọn họ đã phải rời khỏi Nhật Bản và định cư ở nước ngoài. Họ không bao giờ có thể trở về quê hương. Nó luôn chọn trẻ con làm nạn nhân. Họ nói rằng bởi vì trẻ con phụ thuộc vào cha mẹ và người thân trong gia đình. Điều này làm chúng dễ dàng bị đánh lừa hơn khi nó thể hiện giống như cha mẹ chúng.
Bố bảo những người đàn ông trong xe là những người có quan hệ máu mủ với tôi, và đó là lý do họ ngồi quanh tôi và tại sao bố tôi và ông nội ngồi ở trước và sau. Tất cả là để lừa Hachishakusama. Phải mất một thời gian để liên lạc với mọi người và tập hợp họ lại, vậy nên tôi phải ở trong phòng cả đêm đó.
Bố còn bảo rằng những những bức tượng nhỏ Jizo, những bức tượng có ý nghĩa phong ấn, giam nó đã bị vỡ, và đó lí giải tại sao nó  thoát ra ngoài được.
READ  Đường Hưng là ai? Sự nghiệp âm nhạc của nam ca sĩ
Tôi nổi cả da gà. Tôi vui vì cuối cùng cũng về được tới nhà. Những chuyện đó đã xãy ra hơn 10 năm trước. Tôi không còn gặp lại ông bà kể từ lúc đó. Tôi như không thể đứng vững ở vùng đất này. Sau đấy, cứ vài tuần tôi lại gọi điện và nói chuyện với ông bà qua điện thoại.
Qua nhiều năm tháng, tôi từng cố tự mình thuyết phục rằng đó chỉ là một truyền thuyết, rằng mọi thứ đã xảy ra chỉ là một trò đùa tinh vi. Nhưng đôi lúc, tôi cũng không chắc chắn.
Cách đây 2 năm, ông tôi đã qua đời. Khi ông ốm, ông không cho tôi lên thăm và để lại những lời chỉ bảo nghiêm khắc, theo ý ông rằng tôi không được dự tang lễ của ông. Quá buồn!. Vài ngày trước bà tôi gọi. Bà nói rằng bà được chẩn đoán bị ung thư. Bà nhớ tôi khủng khiếp mà muốn gặp tôi lần cuối trước khi qua đời. "Bà chắc không?" Tôi hỏi "Có an toàn chưa ạ?" "Đã 10 năm rồi mà", bà bảo. "Chuyện đã lâu lắm rồi. Mọi thứ đã lãng quên hết rồi. Cháu lớn rồi. Bà chắc chắn sẽ không có vấn đề gì hết." "Nhưng... nhưng Tôi hỏi.... Hachishakusama thì sao?"
Chốc lát sau, đầu bên kia điện thoại im lặng. Sau đó tôi nghe thấy một chất giọng nam trầm nói: “Po… Po… Po… Po… Po… Po… Po…”
 

1. Búp bê mọc tóc Okiku

Thật không ngoa khi nói rằng, những bộ phim kinh dị về búp bê luôn thuộc vào hàng đáng sợ nhất. Thậm chí ngay bản thân búp bê cũng đã có thể đem lại những nỗi sợ vô hình. Tại Nhật Bản cũng không ngoại lệ, có nhiều truyền thuyết về ma búp bê, trong đó nổi bật nhất là câu chuyện về búp bê… mọc tóc - búp bê Okiku.
*
Búp bê Okiku được đặt tên theo người chủ sở hữu cuối cùng. Truyền thuyết kể rằng, một cậu bé đã mua tặng con búp bê này cho cô em gái của mình, cô bé Okiku khi mới 2 tuổi. Cô bé rất thích coi búp bê giống như một người bạn, luôn gắn bó với nó. Tuy nhiên thảm kịch đã xảy ra, cô bé mất vì bạo bệnh.
READ  Đông Lào là gì? Vì sao được gọi là xứ Đông Lào?
Gia đình cô bé giữ lại con búp bê, nhưng một thời gian sau họ nhận thấy mái tóc của nó thực sự… mọc dài ra. Một thầy phù thủy nhận định linh hồn cô bé không thể siêu thoát và đã nhập vào thứ gắn bó nhất với mình. Năm 1938, gia đình quyết định giao búp bê cho nhà chùa. Búp bê Okiku hiện vẫn được trưng bày tại chùa Mannenji thuộc Iwamizawa, Hokkaido. Con búp bê khá lớn, dài khoảng 40cm, mặc kimono truyền thống của Nhật Bản và mái tóc... vẫn đang mọc tiếp.
*
Khi mới xuất hiện tại chùa Mannenj, búp bê Okiku có bộ tóc trụi lủi, nhưng qua nhiều năm mái tóc đã dài ra đáng kể - khoảng 25cm và vẫn đang phát triển dù được tỉa tót hàng năm.

2. Truyền thuyết công viên Inokashira

So với câu chuyện trên thì truyền thuyết công viên Inokashira thuộc dạng “nhẹ nhàng” hơn rất nhiều, nhưng có lẽ đối với những đôi lứa yêu nhau thì không. Công viên Inokashira nằm tại thủ đô Tokyo của Nhật Bản. Nơi đây có một cái hồ rất đẹp, quang cảnh phù hợp, thậm chí có cả dịch vụ “bơi thuyền đạp vịt”. Tuy nhiên, dù biết rằng đi bơi thuyền trên hồ rất lãng mạn, nhưng có một truyền thuyết kể lại rằng, những cặp đôi bơi thuyền tại đây mối quan hệ sẽ xấu đi nhanh chóng và mãi mãi không thể đến được với nhau.
*
Truyền thuyết này gắn với thần của hồ Benzaiten - vị thần của nước, sắc đẹp và ngôn ngữ được thờ bên cạnh hồ. Theo truyền thuyết, đây là một vị thần mang đầy lòng đố kỵ và ghen ghét nên thần Benzaiten đã nguyền rủa tất cả cặp đôi dám cả gan thể hiện tình cảm trên hồ của bà. Truyền thuyết dù sao cũng chỉ là truyền thuyết, nhưng các cặp đôi cũng có thể cân nhắc, vì “tránh voi chẳng xấu mặt nào” “có kiêng, có lành” mà.

3. Truyền thuyết về loài chó mang khuôn mặt giống người

Không giống với hầu hết các sinh vật đáng sợ ở Nhật Bản, con chó mang khuôn mặt giống người có tên là Jinmenken, được coi là vô hại với con người. Một truyền thuyết xa xưa đã đề cập đến câu chuyện về con chó kỳ lạ này. Nếu bạn vô tình bắt gặp chúng trên đường, nếu đi qua và coi chúng "không tồn tại", thì nó sẽ không làm gì bạn. Nếu bạn chọc ghẹo hay giả như vui đùa với chúng, Jinmenken sẽ sẵn sàng "hỏi thăm" bạn.
*
Hình chú chó có khuôn mặt giống người. (Ảnh minh họa) Theo truyền thuyết, người ta còn phát hiện ra rất nhiều "sinh vật lạ" xung quanh những chú chó này, chúng chạy dọc đường cao tốc và quanh quẩn khắp chỗ khắp nơi. Nhiều tin đồn cho rằng, rất có thể linh hồn của các nạn nhân bị chết bởi xe hơi đã bị mắc kẹt lại ở "trú" nhờ vào sinh vật này, khiến chúng có khuôn mặt kỳ dị như vậy. Tuy nhiên có nhiều giả thuyết cho rằng, Jinmenken thực ra chỉ là một loài khỉ ở Nhật Bản hay "đi lang thang" trên đường cao tốc, chúng có khuôn mặt giống người nên dễ khiến mọi người nhầm lẫn mà thôi.

4. Truyền thuyết về quái vật Nurikabe

Theo dân gian, các hiện tượng siêu nhiên là một mối đe dọa lớn đối với người đi đường Nhật Bản vào ban đêm. Mối đe dọa đó tương đương với sự tấn công của động vật hoang dã hay kẻ cướp ngày nay. Ánh sáng duy nhất dẫn đường cho bạn thường là Mặt trăng và các ngôi sao, điều này đồng nghĩa với việc, những người đi trong bóng tối sẽ bị lạc đường. Người xưa cho rằng, con quái vật có tên Nurikabe chính là nguyên nhân của những điều rắc rối trên. Nurikabe là những con quái vật có hình dạng giống như một bức tường xuất hiện trên đường đi. Giống nhiều con quái vật khác, Nurikabe là một kẻ ma ranh. Nó thường tàng hình để chặn người đi đường, buộc họ phải đi xung quanh. Thậm chí nếu người xưa cố gắng đi theo một con đường khác thì bức tường cũng sẽ dần cao hơn và di chuyển theo. Người ta nói rằng, bất cứ ai gặp phải một Nurikabe có thể bị lạc cả ngày.

5. Truyền thuyết về bước chân lạ trong phòng

Những ngôi nhà lớn ở Nhật Bản theo kiểu cũ luôn có các phòng được ngăn cách với nhau bằng các tấm Shoji. Khi kéo những tấm này sẽ tạo ra tiếng vọng và người ta có cảm giác như nó đến từ những nơi xa lạ.
READ  Định nghĩa, ví dụ trong Tiếng Anh vuidulich.vn
Zashiki-warashi là linh hồn trẻ con sống trong căn phòng trống, khoảng 12 tuổi. Trong khi những tiếng động bí ẩn và sự xuất hiện đột ngột của Zashiki-warashi làm cho hầu hết các gia đình lo sợ thì ngược lại, chúng được cho là mang lại may mắn, thịnh vượng cho bất cứ ai mà chúng sống cùng. Khi Zashiki-warashi rời đi cũng sẽ mang theo may mắn và sự thịnh vượng này. Có câu chuyện kể lại rằng, một gia đình chung sống cùng hai Zashiki-warashi và được hưởng rất nhiều sự giàu sang. Xem thêm: “ Put Away Nghĩa Là Gì - “Put Something Away” Nghĩa Là Đến khi chúng rời đi, gần như ngay sau đó cả gia đình đã qua đời khi người quản gia vô tình chế biến nhầm nấm độc. Một gia đình tiếp theo mà hai Zashiki-warashi này chuyển đến sống chung, ngay lập tức lại trở nên giàu có.

6. Truyền thuyết về quái vật Ubume bắt cóc trẻ em

Có rất nhiều lý do cho sự biến mất của một đứa trẻ nhưng theo một truyền thuyết của Nhật Bản, trẻ em mất tích hầu hết là do bị bắt để cướp linh hồn bởi một con quái vật gọi là Ubume. Ubume là một sinh vật giống chim nhưng có thể hóa thành một người phụ nữ bắt cóc trẻ em mỗi khi lông của nó bị ngắt. Ubume được cho là linh hồn của những người phụ nữ chết trong khi sinh con hoặc khi mang thai. Mối giao kết với đứa trẻ bị mất khiến Ubume luôn thèm khát cướp lại tất cả những gì đã từng là của mình. Bắt cóc trẻ con là một cách để trả thù cho những chiếc lông bị mất. Một lời giải thích khác cho rằng, Ubume là một người phụ nữ để ngực trần bế em bé. Xuất hiện vào lúc hoàng hôn tại các giao lộ, cầu cống, các Ubume sẽ nhờ người qua đường giữ hộ đứa con của mình trong khi cô chạy đi công chuyện. Đứa bé sẽ trở nên ngày một nặng hơn cho đến khi người giữ nó đọc một lời cầu nguyện Phật giáo. Sau đó, Ubume trở lại và cám ơn họ vì đã đưa con mình trở về thế giới của người sống. Nhiều câu chuyện khác kể về việc Ubume tìm kiếm người giám hộ để chăm sóc cho em bé sau cái chết của mình. Có người lại nói, Ubume đã nuôi đứa trẻ bằng cách thường xuyên vào thị trấn mua đồ nhưng số tiền mà người chủ nhận được sẽ biến thành lá khô sau khi Ubume rời đi.

7. Truyền thuyết về linh hồn Kanashibari tạo ra bóng đè

Khoảng 40% dân số Nhật Bản thường hay bị bóng đè và trong văn hóa dân gian, người ta gọi đó là kanashibari có nghĩa là "bị sắt đè lên người". Có rất nhiều chương trình truyền hình và blog viết về hiện tượng này và người Nhật cũng có nhiều cơ hội được cảm nhận Kanashibari. Họ cũng tin rằng, Kanashibari là do linh hồn gây ra. Trẻ em mọi lứa tuổi đều mô tả đó là những bóng ma hay người lạ mặt đi lại trong phòng và sẵn sàng ghì chúng xuống giường khi đang ngủ. Chúng cũng nói rằng nếu ngủ với một con thú nhồi bông bị ma ám, nó sẽ nằm đè lên bạn để ngủ. Những người khác thì cho rằng, nguyên nhân của hiện tượng này là do sinh hoạt không điều độ hoặc học tập quá nhiều. Nhưng những người mê Kanashibari thì vẫn luôn tìm cách gây sự chú ý bằng những câu chuyện kinh dị về các "linh hồn".

8. Truyền thuyết về trần nhà lạnh và bẩn là do quỷ Tenjo

Vào mùa đông, căn nhà của bạn sẽ không ấm nếu không có sự trợ giúp của hệ thống sưởi ấm và cách nhiệt hiện đại. Những ngôi nhà có trần nhà cao lại càng trở nên lạnh và tối hơn vào ban đêm. Một truyền thuyết cho rằng, lạnh và tối đều là do một con quái vật có tên gọi là Tenjo gây ra. Các sinh vật này sẽ cheo leo ở trên cao của căn phòng, làm giảm nhiệt độ và che trần nhà. Đó là một sinh vật cao lớn, có xương sống với một cái lưỡi dài mà nó dùng để liếm trần. Khi Tenjo liếm trần nó làm cho trần nhà rất bẩn. Đổ tội cho một con quái vật gây ra vết bẩn trên trần nhà hay nguyên nhân của sự lạnh lẽo vào mùa đông nghe có vẻ ngớ ngẩn, nhưng vẫn có khá nhiều người tin vào câu chuyện này.

9. Rokurokubi: Ma cổ dài

Rokurokubi là một con ma truyền thống của Nhật Bản. Chúng là những con yêu nữ sở hữu cái cổ dài, linh hoạt. Rokurokubi thường giả làm người bình thường vào ban ngày nhưng ban đêm chúng có thể kéo dài cổ để dọa người khác. Tuy nhiên, chỉ những người tham lam, tự kiêu mới dễ bị dọa, còn những người biết kiềm chế thì không bị loại ma này dọa được. Dù có khả năng biến thành mặt quỷ nhưng Rokurokubi không hẳn là loại ma nguy hiểm. Ham muốn của chúng là do thám con người và làm họ hoảng sợ. Theo truyền thuyết, cái cổ dài của Rokurokubi là do nghiệp chướng mà chúng tạo ra vì phá vỡ giới luật của đạo Phật. Ngoài những truyền thuyết thành thị về ma quỷ kể trên, còn rất nhiều những câu chuyện khác không tiện kể tới. Ví dụ như Yuki Onna (ma tuyết), Hitosume (yêu tinh một mắt), Noppera Bou (ma vô diện), quỷ Oni, Yuurei (oan hồn, Hari Onago (ma cà rồng người đầy gai),...

10. Makura-gaeshi: Ma giật gối

Đây là một truyền thuyết sẽ khiến bạn không khỏi thót tim. Khi bạn đang ngủ một mình, một đứa trẻ sẽ xuất hiện bên cạnh giường của bạn, và sau khi thức dậy, bạn sẽ thấy chiếc gối ở dưới chân thay vì trên đầu. Makura-gaeshi là những linh hồn vất vưởng có hình dạng con nít. Nhiều người đồn thổi rằng, linh hồn này thực chất là những đứa trẻ bị giết chết. Đa số các trò đùa của Makura-gaeshi thường là vô hại nhưng đôi lúc những hành động quá lố của chúng có thể gây rắc rối cho bạn. Chúng hay lấy gối và đặt xuống dưới chân của bạn để trêu chọc. Một số dị bản kể lại, Makura-gaeshi có sức mạnh phi thường như nâng bổng con người, quăng đi nơi khác hoặc đè lên ngực bạn gây hiện tượng bóng đè, khó thở. Ngoài ra, những trò đùa của Makura-gaeshi cũng rất tai hại vì nó có thể khiến linh hồn của bạn không thể tìm được xác trong lúc ngủ, nếu như chúng đánh cắp gối. Trong khi đó, hành động lấy gối còn có thể làm đảo lộn sự sống và cái chết do người Nhật quan niệm ngủ quay người về hướng Nam và khi chết là nằm quay về hướng Bắc.

11. Akaname: Con quỷ chuyên dọn dẹp phòng tắm, nhà vệ sinh

Akaname là một con quỷ rất thú vị trong danh sách này. Akaname chuyên đi lang thang ở các phòng tắm hoặc nhà vệ sinh để dọn sạch rác rưởi, bụi bẩn bằng lưỡi. Chúng không làm hại ai mà chỉ cần mẫn làm sạch nhà vệ sinh hoặc phòng tắm cho bạn mà thôi. Có truyền thuyết kể lại rằng, Akaname còn liếm và làm sạch cả cho những người đi ngủ mà không chịu tắm rửa sạch sẽ. Akaname có hình thù xấu xí, nước da màu đỏ, người đầy các mụn cơm và cái lưỡi dài. Chúng hay liếm những thứ bẩn thỉu trong nhà vệ sinh. Tuy nhiên, rõ ràng chẳng ai dám tắm trong nhà vệ sinh nếu con quỷ đó đang dọn dẹp trong đó. Vuidulich.vn cũng giải đáp những vấn đề sau đây:
  •  Hachishakusama là ai
  • Bà Kẹ Nhật Bản
 
See more articles in the category: wiki

Leave a Reply