Những bài thơ về Bác Hồ đi cùng năm tháng

Or you want a quick look:

Hồ Chí Minh là vị cha già dân tộc, là danh nhân văn hóa thế giới. Người đã dành cả cuộc đời cho sự giải phóng dân tộc Việt Nam. Cuộc đời và sự nghiệp của người mãi mãi được ghi vào lịch sử là một trong những trang chói lọi nhất, là đề tài bất tận cho thi cả mọi thời đại. Những trang thơ về Bác Hồ luôn dạt dào cảm xúc, mang đầy tình cảm yêu thương của một trái tim lớn, một nhân cách lớn. Hãy đọc và cảm nhận cùng hocde.vn.Thơ về bác hồThơ về Bác Hồ rất đa dạng và phong phú. Mỗi bài thơ là một góc nhìn rất đẹp về người, vị lãnh tụ kính yêu của cả dân tộc Việt Nam. Dẫu người đã đi xa, song những vần thơ về Bác vẫn còn sống mãi với thời gian, vẫn làm lay động biết bao tâm hồn con dân đất Việt. Bài 1. Người đi tìm hình của nước” – Chế Lan ViênĐất nước đẹp vô cùng nhưng Bác phải ra điCho tôi làm sóng dưới con tàu đưa tiễn BácKhi bờ bãi dần lui, làng xóm khuấtBốn phía nhìn không bóng một hàng treĐêm xa nước đầu tiên ai nỡ ngủSóng vô dưới thân tàu đâu phải sóng quê hươngTrời từ đây chẳng xanh màu xứ sởXa nước rồi càng hiểu nước đau thươngLũ chúng ta ngủ trong giường chiếu hẹpGiấc mơ con đè nát cuộc đời conHạnh phúc đựng trong một tà áo đẹpMột mái nhà yên rũ bóng xuống tâm hồnTrăm cơn mơ không nổi một đêm dầyTa lại mặc cho mưa tuôn gió thổi.Lòng ta thành con rối cho cuộc đời giật dâyQuanh Hồ Gươm không ai bàn chuyện vua LêLòng ta đã thành rêu phong chuyện cũHiểu sao hết những tấm lòng lãnh tụTìm đường đi cho dân tộc theo đi.Sông Hồng chảy về đâu và lịch sửBao giờ dãy Trường Sơn bừng giấc ngủCánh tay thần Phù Đổng sẽ vươn mâyRồi cờ sẽ ra sao, tiếng hát sẽ ra saoNụ cười sẽ ra sao ơi ngày độc lậpXanh biết mấy là trời xanh tổ quốcKhi tự do về chói ở trên đầuKhi mặt trời nghe bừng chói ở phương ĐôngCây cay đắng đã ra mùa trái ngọtNgười cay đắng đã chia phần hạnh phúcSao vàng bay theo búa liềm công nôngLuận cương đến Bác Hồ và người đã khócLệ Bác Hồ rơi trên chữ Lê NinBốn bức tường im nghe Bác lật từng trang sách gấpTưởng bên ngoài đất nước đợi mong tinBác reo lên một mình như nói cùng đất nước“Cơm áo là đấy, hạnh phúc đây rồi”Hình của Đảng lồng trong hình của nướcPhút khóc đầu tiên là phút Bác Hồ cườiBác thấy:Hiểu sao hết “Người đi tìm hình của nước”Không phải hình một bài thơ đá tạc nên ngườiMột góc quê hương nửa đời quen thuộcHay một đấng vô hình sương khói xa xôiMà hình đất nước hoặc còn hoặc mấtSắc vàng nghìn xưa sắc đỏ tương laiThế đi đứng của toàn dân tộcMột cách vinh hoa cho hai lăm triệu con ngườiCó nhớ chăng hỡi gío rét thành Ba LêMột viên gạch hồng Bác chống lại cả mùa đông băng gíaVà sương mù thành Luân Đôn có nhớGiọt mồ hôi người nhỏ giữa đêm khuya.Đời bồi tàu lênh đênh theo sóng bểNgười đi hỏi khắp bóng cờ châu Mỹ, châu PhiNhững đất tự do những trời nô lệNhững con đường cách mạnh đang tìm điĐêm mơ nước ngày thấy hình của NướcCây cỏ trong chiêm bao xanh sắc biếc quê nhàĂn một miếng ngon cũng đắng lòng vì Tổ quốcChẳng yên lòng khi ngắm một nhành hoaNgày mai dân ta sẽ sống sao đâyDân ta bưng bát cơm mồ hôi nước mắtRuộng theo trâu về lại với người càyMỏ thiếc, hầm than, rừng vàng, bể bạcKhông còn người bỏ xác trên đường rayGiặc nước đuổi xong rồi trời xanh tiếng hátĐiện theo trăng vào phòng ngủ công nhânNhững kẻ quê mùa đã thành trí thứcTăm tối cần lao nay hóa những anh hùngNước Việt Nam nghìn năm Đinh, Lý, Trần, LêThành nước Việt Nam nhân dân mát suốiMái rạ nghìn năm hồng thay sắc mớiNhững đời thường cũng có bóng hoa cheÔi đường đến với Lê-nin là đường về tổ quốcTuyết Mát cơ va sáng ấy lạnh trăm lầnTrông tuyết trắng như đọng nghìn nước mắtLê-nin mất rồi nhưng Bác chẳng dừng chânLuận cương của Lê-nin theo người về quê ViệtBiên giới còn xa nhưng Bác đã đến rồiKìa bóng Bác đang hôn lên hòn đáLắng nghe trong màu hồng hình đất nước phôi thai.Bài thơ là câu chuyện kể đầy xúc động về hành trình đi tìm hình của nước của Bác. Nhà thơ Chế Lan Viên đã ghi lại nó bằng những hình ảnh thật đẹp đẽ và đầy xúc động. Người thanh niên trẻ tuổi với tên gọi Văn Ba, mang trong mình hoài bão lớn lao đã quyết chí ra đi tìm đường cứu nước. Hành trình ấy kéo dài hơn 30 với bao khó khăn vất vả nhưng tình yêu tổ quốc, tình yêu đồng bào đã tiếp thêm sức mạnh để người vượt qua tất cả. Kết thúc chuyến hành trình, thật hạnh phúc vì “hình đất nước phôi thai”. Cảm ơn người vì đã “tìm đường đi cho dân tộc đi theo”Bài 2. Bác ơi – Tố Hữu Suốt mấy hôm rày đau tiễn đưaĐời tuôn nước mắt, trời tuôn mưa…Chiều nay con chạy về thǎm BácƯớt lạnh vườn cau, mấy gốc dừa!Con lại lần theo lối sỏi quenĐến bên thang gác, đứng nhìn lênChuông ôi chuông nhỏ còn reo nữa?Phòng lặng, rèm buông, tắt ánh đèn!Bác đã đi rồi sao, Bác ơi!Mùa thu đang đẹp, nắng xanh trờiMiền Nam đang thắng, mơ ngày hộiRước Bác vào thǎm, thấy Bác cười!Trái bưởi kia vàng ngọt với aiThơm cho ai nữa, hỡi hoa nhài!Còn đâu bóng Bác đi hôm sớmQuanh mặt hồ in mây trắng bay…Ôi, phải chi lòng được thảnh thơiNǎm canh bớt nặng nỗi thương đờiBác ơi, tim Bác mênh mông thếÔm cả non sông, mọi kiếp người.Bác chẳng buồn đâu, Bác chỉ đauNỗi đau dân nước, nỗi nǎm châuChỉ lo muôn mối như lòng mẹCho hôm nay và cho mai sau…Bác sống như trời đất của taYêu từng ngọn lúa, mỗi cành hoaTự do cho mỗi đời nô lệSữa để em thơ, lụa tặng giàBác nhớ miền Nam, nỗi nhớ nhàMiền Nam mong Bác, nỗi mong chaBác nghe từng bước trên tiền tuyếnLắng mỗi tin mừng tiếng súng xa.Bác vui như ánh buổi bình minhVui mỗi mầm non, trái chín cànhVui tiếng ca chung hòa bốn biểnNâng niu tất cả chỉ quên mình.Bác để tình thương cho chúng conMột đời thanh bạch, chẳng vàng sonMong manh áo vải hồn muôn trượngHơn tượng đồng phơi những lối mòn.Ôi Bác Hồ ơi, những xế chiềuNghìn thu nhớ Bác biết bao nhiêu?Ra đi, Bác dặn: “Còn non nước…”Nghĩa nặng, lòng không dám khóc nhiềuBác đã lên đường theo tổ tiênMác – Lênin, thế giới Người hiềnÁnh hào quang đỏ thêm sông núiDắt chúng con cùng nhau tiến lên!Nhớ đôi dép cũ nặng công ơnYêu Bác, lòng ta trong sáng hơnXin nguyện cùng Người vươn tới mãiVững như muôn ngọn dải Trường Sơn.Bài 3. Sáng tháng năm – Tố HữuVui sao một sáng tháng NămĐường về Việt Bắc lên thăm Bác HồSuối dài xanh mướt nương ngôBốn phương lồng lộng thủ đô gió ngàn… Bác kêu con đến bên bànBác ngồi Bác viết nhà sàn đơn sơCon bồ câu trắng ngây thơNó đi tìm thóc quanh bồ công văn Lát rồi, chim nhé, chim ănBác Hồ còn bận khách văn đến nhàBàn tay con nắm tay chaBàn tay Bác ấm vào da vào lòng.Bác ngồi đó, lớn mênh môngTrời xanh biển rộng ruộng đồng nước non…Bác Hồ, cha của chúng conHồn của muôn hồnCho con được ôm hôn má BácCho con hôn mái đầu tóc bạcHôn chòm râu mát rượi hoà bình!Ôi cái tên kính yêu Hồ Chí Minh!Trong sáng lòng anh du kíchNửa đêm bôn tập diệt đồnVững tay người chiến sĩ nông thônBắt sỏi đá phải thành sắn gạoAnh thợ, má anh vàng thuốc pháoCánh tay anh dày sẹo lửa gangÔi những em đốt đuốc đến trường làngVà các chị dân công mòn đêm vận tải!Các anh chị, các em ơi, có phảiMỗi khi lòng ta xao xuyến rung rinhMôi ta thầm kêu Bác: Hồ Chí Minh!Và mỗi trận, mỗi mùa vui thắng lợiĐôi mắt Bác hiện lên cười phấn khởiTa lớn cao lên, bay bổng diệu kỳTrên đường dài, hai cánh đỡ ta đi…Bác Hồ đó, là lòng ta yên tĩnhÔi người cha đôi mắt mẹ hiền sao!Giọng của Người, không phải sấm trên caoThấm từng tiếng, ấm vào lòng mong ướcCon nghe Bác, tưởng nghe lời non nướcTiếng ngày xưa và cả tiếng mai sau…Bác Hồ đó, chiếc áo nâu giản dịMàu quê hương bền bỉ đậm đàTa bên Người, Người tỏa sáng trong taTa bỗng lớn ở bên Người một chút…Bác Hồ đó, ung dung châm lửa hútTrán mênh mông, thanh thản một vùng trời.Không gì vui bằng mắt Bác Hồ cườiQuên tuổi già, tươi mãi tuổi đôi mươi!Người rực rỡ một mặt trời cách mạngMà đế quốc là loài dơi hốt hoảngĐêm tàn bay chập choạng dưới chân Người.Hồn biển lớn đón muôn lời thủ thỉLắng từng câu, từng ý chưa thànhNgười là Cha, là Bác, là AnhQuả tim lớn lọc trăm dòng máu nhỏNgười ngồi đó, với cây chì đỏVạch đường đi, từng bước, từng giờ…Không gì vinh bằng chiến đấu dưới cờĐảng chói lọi Hồ Chí Minh vĩ đại!Con nhớ hết mỗi lời Người dạy:Kháng chiến gian nan, kháng chiến trường kỳBác bảo đi, là điBác bảo thắng, là thắngViệt Nam có Bác HồThế giới có Xta-linViệt Nam phải tự doThế giới phải hoà bình!Chúng con chiến đấu hy sinhTấm lòng son sắt, đinh ninh lời thề.Bắt tay Bác tiễn ra vềNhớ hoài buổi sáng mùa hè chiến khu…Thơ Tố Hữu viết về Bác luôn xúc động và ý nghĩa. Sáng tháng năm là bài thơ về Bác Hồ được ông sáng tác tại chiến khu Việt Bắc. Giữa khung cảnh nên thơ mà hùng vĩ, hình ảnh người hiện lên thật đẹp, giản dị, gần gũi, thân thương. Người là cha, là bác, là anh, quả tim lớn lọc trăm dòng máu đỏ… Nhà thơ đã dùng những ngôn từ đẹp nhất để viết về Bác nhưng không hoa mỹ, không khoa trương bởi ở người hội tụ đầy đủ vẻ đẹp của một tâm hồn lớn, nhân cách lớn. Bài thơ vì thế luôn có sức sống lâu bền, luôn làm thổn thức trái tim biết bao con dân đất Việt.Bài 4. Theo chân Bác – Tố HữuAnh dắt em vào cõi Bác xưaĐường xoài hoa trắng nắng đu đưaCó hồ nước lặng sôi tăm cáCó bưởi cam thơm, mát bóng dừa.Có rào râm bụt đỏ hoa quêNhư cổng nhà xưa Bác trở vềCó bốn mùa rau tươi tốt láNhư những ngày cháo bẹ măng tre….Nhà gác đơn sơ, một góc vườnGỗ thường mộc mạc, chẳng mùi sơnGiường mây chiếu cói, đơn chăn gốiTủ nhỏ, vừa treo mấy áo sờn. Máy chữ thôi reo, nhớ ngón đànThong dong chiếc gậy gác bên bànCòn đôi dép cũ, mòn quai gótBác vẫn thường đi giữa thế gian…Bụt mọc dầm chân đứng đợi aiQuanh hồ thấp thoáng bóng hôm maiNgọn đèn kia thức bên ai đóMà dạ hương còn phảng phất bay!Ô vẫn còn đây, của các emChồng thư mới mở, Bác đang xemChắc Người thương lắm lòng con trẻNên để bâng khuâng gió động rèm…Con cá rô ơi, chớ có buồnChiều chiều Bác vẫn gọi rô luônDừa ơi, cứ nở hoa đơm tráiBác vẫn chăm tay tưới ướt bồnÔi lòng Bác vậy, cứ thương taThương cuộc đời chung, thương cỏ hoaChỉ biết quên mình, cho hết thảyNhư dòng sông chảy, nặng phù sa.Như đỉnh non cao tự giấu hìnhTrong rừng xanh lá, ghét hư vinhBác mong con cháu mau khôn lớnNối gót ông cha, bước kịp mình.Ta vào thăm Bác, gặp Lê-ninTrán rộng yêu thương, dõi mắt nhìnNgười đến cùng ta, ngồi với BácNhư hình với bóng, một anh linh.Hy vọng những bài thơ về Bác Hồ nói trên sẽ giúp chúng ta hiểu rõ hơn về cuộc đời và sự nghiệp của người. Từ đó, biết trân trọng quá khứ, biết phấn đấu cho tương lai, ra sức xây dựng đất nước đẹp giàu, thỏa lòng bác mong.Bài thơ về bác hồ với thiếu nhiBác Hồ luôn dành một tình yêu thật đặc biệt cho các cháu thiếu nhi. Đó chính là mạch nguồn để những bài thơ về Bác Hồ với thiếu nhi ra đời. Tuổi thơ chúng ta ai lớn lên chẳng thuộc những bài thơ, bài hát tuyệt vời này. Bài 1. Bác Hồ – Người cho em tất cảCho ánh nắng ban mai,Là những sớm bình minhCho những đêm trăng đẹp,Là chị Hằng tươi xinhCây cho trái và cho hoaSông cho tôm và cho cáĐồng ruộng cho bông lúaChim tặng lời reo caAnh bộ đội đến nhà,Cho em lòng dũng cảm.Cô giáo cho bài giảng,Yêu xóm làng thiết tha.Cùng em vượt đường xa xôi,Là chiếc khăn quàng thắm tươi.Cho em tất cảNgười mang cho em cuộc đời mới…Tươi sáng đầy ước mơ.Người cho em tất cả:Là Bác Hồ Chí Minh.Bài 2. Ảnh BácNhà em treo ảnh Bác HồBên trên là một lá cờNgày ngày Bác mỉm miệng cườiBác nhìn chúng cháu vui chơi trong nhàNgoài sân có mấy con gàNgoài vườn có mấy quả na chín rồiEm nghe như Bác dạy lờiCháu ơi đừng có chơi bời đâu xaTrồng rau, quét bếp, đuổi gàThấy tàu bay Mỹ nhớ ra hầm ngồiBác lo bao việc trên đờiNgày ngày Bác vẫn mỉm cười với em…Đây là một trong số rất nhiều những bài thơ ca ngợi về Bác Hồ. Đề tài không còn mới lạ gì trong kho tàng thơ ca Việt Nam. Cái mới của bài thơ là nó được viết dưới một góc nhìn hoàn toàn khác biệt: góc nhìn của một đứa trẻ. Sự hồn nhiên, tình yêu trong trẻo, sự kính trọng đối với Bác của em bé càng làm ta thấm thía hơn nhân cách của người.Bài 3. Bác Hồ của emKhi em ra đờiĐã không còn BácChỉ còn tiếng hátChỉ còn lời caChỉ còn câu chuyệnChỉ còn bài thơMà em vẫn thấy Bác sao rất gầnNăm điều Bác dạy mãi còn vang ngânBài Bác thăm nhà cháuHôm nào Bác đến thăm nhàCháu vui, vui cả lá hoa ngoài vườnBác xoa đầu cháu Bác hônBác thương em cháu xúc cơm vụng về.Bác ngồi ngay ở bên hèBón cho em cháu những thìa cơm ngon.Bé em mắt sáng xoe trònVươn mình tay nhẹ xoa chòm râu thưaBác cười Bác nói hiền hòaNâng bàn tay nhỏ nõn nà búp tơ.Bác về cháu đứng ngẩn ngơMá thơm nhắc mãi Bác Hồ vừa hônBài 4. Em vẽ Bác HồEm vẽ Bác HồTrên tờ giấy trắngEm vẽ vầng tránTrán Bác Hồ caoEm vẽ tóc râuChì vờn nhè nhẹEm vẽ Bác bếHai cháu hai tayCháu Bắc bên nàyCháu Nam bên ấyBài 5. Cháu nhớ Bác Hồ – Thanh HảiĐêm nay bên bến Ô LâuCháu ngồi cháu nhớ chòm râu Bác HồNhớ hình Bác giữa bóng cờHồng hào đôi má, bạc phơ mái đầuMắt hiền sáng rực như saoBác nhìn tận đến Cà Mau sáng ngờiNhớ khi trǎng sáng đầy trờiTrung thu bác gởi những lời vào thǎm Nhớ ngày quê cháu tan hoangLụt trôi, Bác gởi lúa vàng vào choNhớ khi nhà cháu ra troBác đưa bộ đội về lo che giùmBác ơi nhớ mấy cho cùngNgoài xa Bác có thấu lòng cháu không.Đêm đêm cháu những bâng khuângGiở xem ảnh Bác cất thầm bấy lâuNhìn mắt sáng, nhìn chòm râuNhìn vầng trán rộng, nhìn đầu bạc phơCàng nhìn càng lại ngẩn ngơÔm hôn ảnh Bác mà ngờ Bác hôn.Bác ơi dù cách núi nonMà hình Bác vẫn trong lòng không xaGiặc kia muốn cắt sơn hàMà miền Nam vẫn hướng ra Bác Hồ,Hướng về sắc đỏ ngọn cờVề ngày Nam Bắc cõi bờ liền nhau.Đêm nằm cháu những chiêm baoNgày vui thống nhất Bác vào miền Nam.Cổng chào dựng chật đường quanBác đến đình làng Bác đứng trên caoBác cười thân mật biết baoBác dặn đồng bào cặn kẽ từng câuUng dung Bác vuốt chòm râuBác xoa đầu cháu, Bác âu yếm cười.Đêm nay trǎng lại sáng rồiTrung thu nhớ bác cháu ngồi cháu trôngNgoài xa nghe tiếng trống rungNghe những nhi đồng nhảy múa hò reoBác chắc cũng nhớ cháu nghèoMiền Nam đau khổ sớm chiều trông ra.Thơ về Bác Hồ với người línhThơ về Bác Hồ với người lính cũng không kém phần xúc động. Nếu ai đã từng đi qua những năm tháng “hoa lửa chiến tranh” sẽ thấm thía hơn tình cảm trong thơ. Hãy đọc và cảm nhận.Bài 1. Đêm nay Bác không ngủ – Minh HuệAnh đội viên thức dậyThấy trời khuya lắm rồiMà sao Bác vẫn ngồiĐêm nay Bác không ngủ. Lặng yên bên bếp lửaVẻ mặt Bác trầm ngâmNgoài trời mưa lâm thâmMái lều tranh xơ xác. Anh đội viên nhìn BácCàng nhìn lại càng thươngNgười Cha mái tóc bạcĐốt lửa cho anh nằm. Rồi Bác đi dém chănTừng người từng người mộtSợ cháu mình giật thộtBác nhón chân nhẹ nhàng. Anh đội viên mơ màngNhư nằm trong giấc mộngBóng Bác cao lồng lộngẤm hơn ngọn lửa hồng. Thổn thức cả nỗi lòngThầm thì anh hỏi nhỏ:– Bác ơi! Bác chưa ngủ?– Bác có lạnh lắm không? – Chú cứ việc ngủ ngonNgày mai đi đánh giặc!Vâng lời anh nhắm mắtNhưng bụng vẫn bồn chồn. Không biết nói gì hơnAnh nằm lo Bác ốmLòng anh cứ bề bộnVì Bác vẫn thức hoài. Chiến dịch hãy còn dàiRừng lắm dốc lắm ụĐêm nay Bác không ngủLấy sức đâu mà đi! – Lần thứ ba thức dậyAnh hốt hoảng giật mìnhBác vẫn ngồi đinh ninhChòm râu im phăng phắc. Anh vội vàng nằng nặc:– Mời Bác ngủ Bác ơi!Trời sắp sáng mất rồiBác ơi, mời Bác ngủ – Chú cứ việc ngủ ngonNgày mai đi đánh giặcBác thức thì mặc BácBác ngủ không an lòng Bác thương đoàn dân côngĐêm nay ngủ ngoài rừngRải lá cây làm chiếuManh áo phủ làm chăn… Trời thì mưa lâm thâmLàm sao cho khỏi ướtCàng thương càng nóng ruộtMong trời sáng mau mau. Anh đội viên nhìn BácBác nhìn ngọn lửa hồngLòng vui sướng mênh môngAnh thức luôn cùng Bác. Đêm nay Bác ngồi đóĐêm nay Bác không ngủVì một lẽ thường tìnhBác là Hồ Chí Minh.Nhà thơ Minh Huê đã phác họa lên hình ảnh người cha già dân tộc thật vĩ đãi, đáng kính. Anh đội viên đã ngủ một giấc nhưng Bác vẫn ngồi đó trầm ngâm không ngủ vì “thương”. Thông qua tâm trạng của anh đội viên, người đọc thấy rõ tình cảm của tác giả dành cho Bác. Bài thơ là bức ký họa về Bác chân thực, gần gũi, thiêng liêng mà nhà thơ đã ghi lại được trong một khoảnh khắc thật đặc biệt.Bài 2. Bác đếnTrong sổ vàng Trung đoàn chúng conNăm một chín năm mươi ghi một lần Bác đến.Sao chỉ ghi ngày giờ, không ghi gì nữa cả?Con bồn chồn hỏi chính ủy của con.Chính ủy mỉm cười: Thật, có thế thôiBác đến giữa đêm, chiến sĩ mình đang ngủBác bảo: “Đừng làm ồn!”, Bác lặng nhìn suốt lượtVà ngày đêm, Bác lại lên đường.Từ buổi Bác lên đường bao nhiêu nhớ thươngBao người đã như con lặng nhìn trong sổ?Bao năm tháng giữa bồi hồi thức, ngủĐến suốt đời con thấy Bác nhìn con!Thơ về Bác Hồ luôn mộc mạc, chân thành, sâu sắc như chính con người Bác vậy. Đọc thơ Bác ta thấy lòng mình tươi đẹp hơn. Vì thế, đừng quên nuôi dưỡng tâm hồn mình bằng những vần thơ về Bác xúc động, ý nghĩa này cùng hocde.vn.

See more articles in the category: Giáo dục
READ  Cấp số nhân là gì? Công thức tính cấp số nhân đầy đủ chuẩn 100%

Leave a Reply