Ai trong cuộc đời cũng sẽ có lúc chán nản, muốn buông xuôi. Và lúc ấy, mỗi người lại có một cách riêng để vực dậy tinh thân của mình. Có người chọn cho mình cách đọc và nghiền ngẫm từng câu từng chữ của những bài thơ buồn, thả lòng mình theo nỗi lòng của tác giả, rồi đăng lên Facebook để tìm thấy chính nỗi niềm của mình trong đó. Nếu bạn cũng mang tâm trạng buồn, chán chường thì hãy cùng đọc những bài thơ buồn dưới đây để tự lau nước mắt, để mạnh mẽ hơn và để giúp bản thân tự cố gắng hơn nhé!
1. Thơ buồn về tình yêu
Những bài thơ buồn về tình yêu, là những bài thơ tình buồn mang tâm trạng khi thất tình, khi chia tay người yêu, khi bị người yêu phản bội,… Những điều đau đớn, thầm kín đó chẳng biết tâm sự cùng ai đành gửi vào thơ, mượn những dòng thơ buồn hay để nói hộ tâm trạng mình, giúp tâm trạng vơi đi nỗi buồn, nỗi nhớ người yêu trong vô vọng.
Chủ đề tình yêu trong những bài thơ buồn
TA ĐÃ YÊU – Đồng Ánh Liễu
Ta đã yêu … yêu một người lặng lẽ
Không kề bên không san sẻ mỗi ngày
Không hẹn hò không thề nguyện chung tay
Mà tình vẫn đắm say và tha thiết
Ta đã yêu…yêu một người cùng kiệt
Giấu người yên ở trong đáy tim mình
Cảm ngọt ngào hạnh phúc trong im thinh
Chỉ lặng lẽ bên người trong giấc mộng
Không biết nữa tháng năm sau dài rộng
Hình bóng người còn lẩn khuất bên ta
Tình yêu này có còn mãi thiết tha
Ta còn có nhớ người hoài không dứt
Ta chẳng ước … gần người thêm một chút
Cứ yêu người lặng lẽ thế mà thôi
Người trong ta như nắng ấm bên đời
Như là gió, là trăng, là mây nước
Gần ta lắm nhưng mà không với được
Cứ thế thôi len lỏi ở quanh mình
Từ hoàng hôn rồi lại đến bình minh
Trong tâm tưởng người vẫn luôn ở cạnh
Ta đã yêu … yêu người trong thầm lặng
Yêu kiệt cùng … dẫu chẳng được kề bên..!
Bài thơ Ta đã yêu – Đồng Ánh Liễu
DẬY ĐI EM… – Tiểu tử HK
Dậy đi em, cô gái nhỏ của anh
Anh lại muốn được ăn cơm em nấu
Đã lâu rồi anh không uống sữa đậu
Mà ngày xưa em vẫn thường hay pha
Dậy đi em, anh hứa tập quét nhà
Tập cùng em nấu cơm, rửa chén
Sẽ không bao giờ anh đến trễ hẹn
Không làm gì để em buồn nữa đâu
Dậy đi em, em đừng ngủ quá lâu
Anh sẽ chở em đi dạo phố
Dậy mà xem hoa hồng đã nở
Dậy mà còn, mặc áo cô dâu
Dậy đi em, anh đã quá u sầu
Anh đau lắm, khi thấy em ngủ mãi
Cho anh được thêm một lần yêu lại
Dậy đi em, đừng ngủ nữa được không…
CÒN GÌ CHO NHAU – Cáo
Mình còn gì cho nhau đây anh
Ngoài vạn mảnh tim đau và ngàn lời phù phiếm
Tình yêu xưa vốn tưởng là màu nhiệm
Mà nay chỉ toàn tàn tích xót xa
Cuối cùng thì buông tay nhau ra
Khi chúng ta không còn vì nhau nữa
Tha thiết xưa mình lỡ tay…đánh vỡ
Chẳng thể nhặt về cũng chẳng thể nguôi quên
Mình còn lại trong nhau duy nhất một cái tên
Người năm cũ, người từng thương năm cũ
Môi hôn xưa ngọt ngào xưa vừa đủ
Để chúng mình bày biện cuộc ly tan
Không có nhiệm màu nào tồn tại trên thế gian
Nên lãng quên anh là điều em không thể
Yêu dấu nay chỉ còn câu chuyện kể
Em giữ riêng mình… trong năm tháng không anh.
EM ÔM TÌNH MÌNH TRONG NỖI NHỚ MỒ CÔI – Dã Quỳ (THP)
Em nhặt từng mảnh vụn thời gian
Tìm ký ức cùng anh một thời ngọt ngào, nồng mặn
Giọt nước mắt rơi nghe môi mình chát đắng
Ký ức trôi dần anh cũng hóa xa xôi.
Tháng Tư, em ôm tình mình trong nỗi nhớ mồ côi
Thương nhánh bằng lăng oằn mình cuối trời tím biếc
Đã từng vì thương nguyện nồng nàn tha thiết
Vậy mà, ngày chia tay dửng dưng như quen biết qua đường.
Năm tháng đưa chúng mình trở về xa lạ người dưng
Một nửa tình anh lưng chừng ở lại
Có người không hiểu lòng trách em: sao dại khờ ôm mãi
Người ra đi nào trở lại bao giờ.
Chỉ em hiểu mình chẳng thể là mình của những ngày xưa
Thời còn mộng mơ riêng một màu hoa tím
Nên hoài ấp ôm tình anh, sợ bỏ buông sẽ phai mòn kỷ niệm
Như hoa chưa thắm màu phù phiếm vội lãng quên…
CHÚNG MÌNH KHÔNG THỂ….. – Nguyễn Lam Yên
Có những lỗi lầm chỉ có thể lãng quên
Chứ cả đời không thể nào sửa chữa
Anh không thể nắm tay em lần nữa
Bởi thương yêu đã thật sự lụi tàn
Có những lỗi lầm tưởng đã hóa tro than
Vẫn chẳng thể biến tan thành mây khói
Con tim em vẫn xót xa nhức nhối
Bởi những lời anh nói thật đắng cay
Có những lỗi lầm ngỡ có thể nhạt phai
Nhưng năm tháng chẳng dễ gì bôi xóa
Có chiếc lá khô ngỡ đã bay theo gió
Nào hay đâu nằm ngay dưới chân mình
Em chẳng thể nào làm quá khứ hồi sinh
Cũng chẳng thể vớt bóng trăng dưới nước
Nếu hai đứa chẳng thể nào chung bước
Thì từ đây đành chia rẽ đôi đường
Trời lạnh rồi, giấc mộng đã mù sương….
QUÁ KHỨ CỦA NHAU – Lam San
Ừ, đến sau cùng.. người cũng chọn rời xa
Rồi ngày hôm qua cũng lại là quá khứ
Rồi chúng ta sẽ trở thành người cũ
Và những chuyện xưa sau đó.. cũng quên nhiều
Ừ, cũng chỉ là khép lại một cuộc yêu
Giống như hoàng hôn buổi cuối chiều hôm ấy
Nắng vẫn long lanh, thật dịu dàng biết mấy
Vậy biết đâu chừng.. kết thúc lại đẹp hơn
Ừ, sao phải buồn vì mấy chuyện cô đơn
Những người tốt hơn.. trên đời luôn vẫn có
Ai muốn ra đi thì mình đâu cần giữ
Níu kéo làm chi một quá khứ cũ nhàu
Nếu không thể nào đi đến cuối cùng nhau
Vậy mình buông thôi, nhẹ nhàng như vừa đến
Một đóa quỳnh hương dù dịu dàng, e thẹn
Thì sớm ngày mai.. nào ai nhớ nhung gì?
Ừ, thì cũng buồn khi nói chuyện chia ly
Cũng rất buồn khi chúng mình không đến cuối
Nhưng người yên tâm, tại người đâu có lỗi
Bởi có trách thêm thì cũng thế thôi mà
Chuyện hôm qua.. sẽ để lại hôm qua
Còn chuyện chúng ta sẽ lưu vào ký ức
Sau những tổn thương … chúc người luôn hạnh phúc
Hạnh phúc giùm ta, một quá khứ phai màu
Từ nay chúng mình, sẽ chỉ còn.. là quá khứ của nhau.
NHỚ – Đồng Ánh Liễu
Đã bao lần em cầm điện thoại lên
Mở Zalo xem anh còn truy cập
Nhìn tên anh – đèn xanh cũng vừa bật
Chẳng biết rằng có đang nhớ như em
Chỉ thế thôi chẳng dám nhắn gì thêm
Lại lặng lẽ tắt máy đi buông xuống
Quá giờ trưa có lẽ là đã muộn
Anh cũng cần an tĩnh để nghỉ ngơi
Nhớ một người nhưng chỉ vậy mà thôi
Đời hai lối – tình mình thành ngang trái
Chỉ câm nín dõi theo nhau vụng dại
Để thở dài thương một mối tình đau
Yêu một người và thương nhớ đậm sâu
Chẳng dám nói bởi vì đâu người nhỉ
Tình là gì mà SẦU – BI – KHỔ – LUỴ
Biết vậy rồi sao còn mãi vấn vương
Yêu một người nhưng không bước chung đường
Chỉ lặng lẽ gửi nhớ thương theo gió
Nhớ người lắm – nhớ trong từng nhịp thở
Nên người à – Hứa đó – thật bình an
EM BUÔNG ANH NHÉ – Dã Quỳ (THP)
Hình như lâu rồi anh chưa nói yêu em
Bận rộn anh quên hay vô tình không nhớ
Có một khoảng chênh vênh lòng nhắc nhở
Có một tình yêu cứ thế nhạt phai dần.
Đã từng có nhiều giây phút quen thân
Nên nói chia xa thật lòng không dễ
Giá chẳng chung nhau một đoạn đời duyên nợ
Thì dưng dửng quên có lẽ chẳng đau nhiều.
Từng nói “yêu và yêu lắm” được bao nhiêu
Sao chẳng thể … mà quên điều đã hứa
Hay thuộc về nhau rồi, không cầu kỳ thêm nữa
Mặc định cuộc đời sẽ mãi ở cạnh bên?
Tình xây bằng vô tâm liệu có vững bền
Cho những lúc em cô đơn, anh hững hờ không biết
Khi yêu không còn, người ta thường quên đi nồng nhiệt
Em đành buông thôi – những tha thiết tim mình.
Thời gian vốn làm mọi thứ mong manh !
MÙA HOA CẢI THƯƠNG NHỚ – Tiểu Tử HK
Hôm anh cưới người ta chị chạy ra bến sông
Cải đương trổ ngồng vàng hoe làn tóc rối
Xa xa cánh đồng mịt mờ sương khói
Chị lỡ duyên mà khóc suốt cả mùa
Đông Bao kẻ dạm hỏi, mẹ cũng giục lấy chồng
Chị cứ chối từ vì còn thương người cũ
Mỗi lần nhớ anh chị ra ngồi tựa cửa
Dõi theo về một nơi xa xăm
Vết thương lòng chị mang ròng rã chín năm
Người cũng chưa một lần về đây thăm lại
Mùa Đông năm nay nắng chẳng làm vàng hoa Cải
Cho chị thêm thương nhớ một người
Chiều hôm ấy gió thổi khắp nơi
Hoa Cải vàng rụng rơi lả tả
Mẹ gọi cha, giọng vội vàng, hối hả
Chị đã không còn
Chị đã đi rồi
Đi về nơi xa xôi
Hoàng hôn nhuộm tím chân trời
Mây cõng buồn bay khắp ngọn đồi lạnh ngắt
Hoa cải giấu nụ cười sâu trong lòng đất
Có người đứng lau nước mắt tràn trề
Hôm ấy anh nghe tin được cũng vội quay về
Thắp cho người xưa một nén hương tạ lỗi?
Có những nỗi đau người làm sao thấu nỗi
Hỏi thật lòng: ” Anh có buồn lắm không?”
Hình như mùa Đông
Cũng khóc thương cho một người con gái
Nên cứ làm xác xơ cánh đồng hoa Cải
Bằng những giọt buồn ngay giữa tháng Mười Hai…
NẾU MỘT NGÀY NÀO ĐÓ… – Đồng Ánh Liễu
Tri kỷ hỡi nếu một ngày nào đó
Anh chẳng còn nhìn thấy em nơi đâu
Zalo tắt – Facebook cũng chìm sâu
Đừng xa xót – đừng đau lòng anh nhé!
Anh hãy sống một cuộc đời vui vẻ
Đón mỗi ngày trong bình lặng an nhiên
Thả trôi đi những mệt mỏi ưu phiền
Chỉ giữ lại trong tim niềm hạnh phúc
Và nhớ nhé đừng suốt đêm thao thức
Cà phê đen đặc quánh với canh dài
Đi ngủ sớm … dậy sớm đón ban mai
Khi tia nắng đầu tiên vào gõ cửa
Anh nhớ nhé đừng tắm khuya thế nữa
Càng về khuya … càng lạnh anh biết không?
Đêm nơi ấy tiết trời tựa mùa đông
Phải giữ ấm … cảm ho phiền lắm đấy!
Em thương anh … thương anh nhiều biết mấy
Nhưng cuộc đời đưa đẩy phải hai nơi
Mối tình này ngàn kiếp chẳng phai phôi
Đành giữ lại vùi sâu nơi ngực trái
Để hai ta bình an bên hiện tại
Không đau lòng … không nhức nhối về nhau
Khi nào buồn ngủ một giấc thật sâu
Rồi tỉnh giấc mọi niềm đau quên hết
Chẳng bên anh … nhưng vẫn yêu cùng kiệt
Nguyện kiếp sau mình dệt mối duyên lành!
2. Thơ buồn về đêm
Đêm chính là thời điểm mỗi người sống thực với mình. Nỗi nhớ đầy vơi, những kỉ niệm xưa bất chấp ùa về khiến bạn mệt mỏi, chán nản. Những bài thơ buồn về đêm sẽ giúp bạn giãi bày dòng cảm xúc của mình và dần lắng xuống nhé.
Bài thơ buồn về đêm
TRONG TẬN CÙNG ƯỚC MONG – Nghinh Nguyễn
Đêm nghe lòng hoang hoải
Con phố khuya trở mình
Tiếng chổi tre ai quét
Giữa đêm dài lặng thinh.
Phố thương ta là thế
Những khi lòng chơi vơi
Giữa màn đêm lẻ bóng
Bên bậc thềm lá rơi
Ta đàn bà nông nổi
Lo toan được điều gì
Hay chỉ ngồi thương xót
Những ánh nhìn chia ly.
Người đi về phương đó
Có thương ta nơi này
Lẻ bóng dài trên phố
Những khi trời lá bay
Bão giông nào rồi cũng
Sẽ qua nhanh thôi mà
Nỗi buồn nào rồi cũng
Có một ngày tan ra.
Tự nhủ rằng mình ổn
Để cho ai yên lòng
Mặc nỗi buồn chín mọng
Trong tận cùng ước mong
MẶT NẠ – Đồng Ánh Liễu
Nâng chén sầu tôi cạn với riêng tôi
Cạn với màn đêm, với trời đen tĩnh mịch
Tháo mặt nạ ra không còn trong vở kịch
Mà thường ngày vẫn giả lả cười vui
Dốc cạn chén buồn tôi khóc với đêm thôi
Chơ một bóng, đôi vai gầy run rẩy
Buông tấm áo mỗi bình minh bóng bẩy
Thường ngày khoác vào ngạo với nhân gian!
Cuộc sống thăng trầm ngằn ngặt những lo toan
Thử hỏi than van có tốt hơn có thể
Nên giấu thật sâu nỗi niềm lặng lẽ
Bình thản mỉm cười giữ vẻ vô ưu
Sâu thẳm trong lòng ngập chén cô liêu
Chỉ có màn đêm để chiều cảm xúc
Tôi trở thành tôi yếu mềm chân thực
Thỏa sức khóc cười ủy mị mong manh
Chẳng cố gai góc, chẳng cố đành hanh
Thèm được yêu thương dỗ dành che chở
Tôi sẽ là tôi oà lên nức nở
Ngột ngạt vô vàn giữa chốn phù hoa…
ĐÊM THÀNH PHỐ TƯƠNG TƯ – Dã Quỳ (THP)
Thành phố đêm nay buồn quá anh
Em nghe lòng mình chòng chành nỗi nhớ
Muốn gửi một dòng tin, mà lần lựa…
Lại thôi
Nằm lắng lòng nghe nhịp thời gian trôi
Thương những thanh âm cuộc đời vội vã
Cũng như em và anh, người dưng xa lạ
Lướt qua nhau quên chẳng đặng, nhớ hoài.
Một chút tình em giữ lại riêng say
Một mình em thôi, có lẽ vì em ngốc
Chẳng dám đối diện với anh mà nói lời thành thật
Giả vờ dửng dưng rồi thương nhớ riêng mình.
Thành phố đêm nay tương tư một dáng hình
Còn em tương tư mùi hương anh vướng lại
Mắc vào tim dịu dàng, hoang hoải
Trong từng giấc mơ…
LẠC BƯỚC ĐƠN CÔI – Lan Ngoc
Em nép mình dựa vào lòng bóng tối
Lệ đẫm mi áo gối thêm loang màu
Tim thổn thức nghẹn ngào những nhói đau
Dõi theo sau comment anh dành cho người ấy
Em không nghĩ tim mình đau đến vậy
“Cứ cuộn trào xiết nghẹn đến dừng im”
Những nức nở sau giây phút điếng chìm
Vẫn kiếm tìm những ngọt ngào anh gửi trao người ấy
Tim đau lắm nhưng lòng lại muốn thấy
Anh vui cười say đắm ở bên ai
Tình đơn phương em biết mình đã sai
Còn ôm mãi những hoài niệm thơ mộng
Không biết anh có một chút một chút lay động
Tấm chân tình em đã gửi trao anh…?
Lòng khắc khoải dõi theo ánh đèn xanh
Chỉ mong anh cứ bình yên như thế
Dù trong đêm vẫn đầy vơi dòng lệ
Vẫn mong chờ ánh sáng ở nơi anh…
Em học dần những ngày tháng không anh
Sẽ tìm quên những hoài niệm dang dở
Em sẽ không sẽ không còn nức nở
Chỉ lặng thầm từng bước dần dần xa
Mong anh mãi hạnh phúc bên người ta
Em xa rồi anh đừng thương thương nhé
Dẫu không muốn nhưng em cũng chẳng thể
Đành rời xa tìm về với cô đơn
NỬA ĐỜI… TA CÒN LẠI BAO NHIÊU NGÀY ĐỂ MẤT? – Kimmi
Đêm dài…
Nằm trăn trở những nỗi niềm xưa cũ
Thấy nửa đời trôi qua thật phí phạm vô cùng
Ta mịt mờ trên lối nhỏ mông lung
Và quên mất con đường cần phải đến.
Nửa đời…
Cứ như người ngủ gật trên chuyến tàu không tìm ra bờ bến
Mặc sóng cả vỗ về, ru dỗ miễn an yên
Có biết đâu ẩn sâu trong mớ dịu êm kia là tất thảy ưu phiền
Tuổi gần đất, về trời ta mới thấu.
Nửa đời…
Vẫn chưa tìm được cho mình nơi bình yên nương náu
Hạnh phúc ngỡ thật gần, lại chợt tan biến vào hư không
Ta như đứa trẻ bơ vơ, lạc lõng giữa cánh đồng
Đêm đói rét, trông chờ người cứu vớt.
Nửa đời…
Sao cứ mãi như kẻ ngu ngơ, hời hợt
Dễ tin vào những lời nói dối gian
Thấy người ta hơi tốt với mình thì cho họ hết tim gan
Mặc thân xác đau từng cơn quặn thắt.
Nửa đời…
Nằm trơ trọi trong đêm khẽ đưa tay lên vuốt mặt
Nét ngoan hiền đã điểm xuyết ưu tư
Nghe thời gian đang đong đếm, bù trừ
Ta còn lại bao nhiêu ngày để mất?
Nửa đời…
Tự hỏi bản thân đã mấy lần được sống thật!?
Hay chỉ mải chạy theo thứ hạnh phúc dối lừa?
Đêm dần tàn, trút cạn nước cơn mưa
Nhưng câu hỏi chưa có lời giải đáp.
Nửa đời còn lại…
Xin thời gian đừng trôi qua gấp gáp!
Để ta đi vá lại những sai lầm…
ANH ĐÃ VỀ CHƯA? – Nguyễn Phương Trâm
Anh đã về chưa?
Trời hôm nay bỗng đổ mưa rất lạ
Hạt nỉ non, hạt buông rơi lả tả
Rát rạt bờ môi,
Bỏng cháy cõi lòng
Anh đã về chưa?
Có ai đợi ai mong?
Có ai nấu sẵn cho anh cơm tối
Hay lại tự mình ăn bên ngoài rất vội
Tự biết chăm mình, anh nhé, người dưng
Anh đã về chưa?
Một câu hỏi đã từng
Là điều quen thuộc em vẫn thường hay hỏi
Vậy mà giờ đây bấm rồi xoá đi bối rối
Bởi có là gì mà hỏi thế, đâu anh!
Đêm nay, tận sâu đáy mắt em là những giọt long lanh
Em đã khóc đâu mà trái tim cồn cào đến vậy
Thật lâu, thật lâu rồi, thật đấy!
Em mới thấy mình lạc lõng đến chênh vênh.
Nhớ nhớ quên quên,… cũng chẳng thể được gì!
ĐỘC KHÚC NGƯỜI VIỄN XỨ – Nghinh Nguyễn
Đêm khuya một ánh trăng tàn
Một nhành hoa dại mênh mang yếu mềm
Một làn sương lạnh màn đêm
Một người viễn xứ bên thềm xác xao
Cố hương xuân đã thắm đào?
Người thương còn có ra vào ngóng trông
Hỏi rằng ai nhớ ai không?
Hay là quên lãng cuối đông lạnh lùng?
Giao mùa giữa nhưng mông lung
Xót xa nghĩ đến tương phùng chia ly.
Gần thời chua xót nhiều khi
Xa xôi cách trở lấy gì mua vui.
Thời gian liệu có chôn vùi
Nỗi đau ngày cũ ngọt bùi đắng cay
Con đường mùa cũ lá bay
Nhắc lòng ta nhớ bàn tay đã từng …
ĐÊM BUỒN PHỐ THỊ – Đỗ Hải
Đêm buồn phố thị ánh đèn xa
Màn sương che lấp ánh trăng ngà
Phố vắng đêm khuya không người lạ
Đêm buồn phố thị …
Chỉ mình ta.
Ngồi buồn ngắm cảnh chốn phồn hoa
Màn đêm buông xuống mái hiên nhà
Trái tim…
Cô đơn mong người lạ
Có lẽ…
Chỉ mình ta …với ta.
CÀ PHÊ ĐÊM – Lê Khánh
Chỉ một mình lạc lõng giữa màn đêm
Nhớ về em người vô tình hờ hững!
Cà phê đen như giọt sầu chứa đựng
Uống cho vơi lơ lửng những đêm buồn..!
ĐÊM BUỒN – Trương Như Quỳnh
Đêm thanh vắng chỉ mình ta đơn lẻ
Nhớ về người thầm gọi khẽ tên nhau
Người biết không ngọc rớt buốt tim sầu?
Thầm mơ tưởng phút đầu mình hẹn ước.
Đêm tĩnh lặng sương giăng mờ thấm ướt
Mưa thì thầm gợi càng nhớ càng thương
Một mình ta thao thức suốt canh trường
Lòng cô quạnh nỗi niềm vương sầu lắng.
Mình gặp nhau hẳn chi là duyên kiếp
Nhưng yêu xa mang điệp khúc bi ai
Nỗi nhớ nhung trong đêm vắng canh dài
Tim e ấp bóng hình ai sâu đậm !!!
3. Thơ buồn về mưa
Mỗi khi trời mưa, chúng ta thường nhớ đến nhiều chuyện đã qua hay nghĩ đến những chuyện lâu nay tưởng như đã quên lãng. Chùm thơ buồn về mưa sau đây cũng chất chứa những tâm tư như vậy.
Bài thơ buồn về mưa
CÓ NHỮNG NGÀY TRỜI ƯỚT ĐẪM CƠN MƯA – Nghinh Nguyễn
Anh dại khờ trong cả những đa mang
Ám ảnh cả đời em bằng đôi mắt buồn vời vợi
Bằng tiếng sóng biển từ nơi nào diệu vợi
Xô vào lòng trong khắc khoải xa xăm.
Có những cuộc tình chẳng đi đến tận cùng của những tháng năm
Nhưng lại ám ảnh ta suốt cuộc đời anh ạ!
Em vẫn hanh hao tựa như xác lá
Dẫu chưa một lần vướng bận gót chân anh.
Em mang trong mình những cảm xúc mong manh
Chẳng bao giờ sẻ chia hết thảy
Vẫn giữ trong tim một ánh nhìn lửa cháy
Và nỗi đau chưa dịu lại bao giờ.
Có những ngày trời ướt đẫm cơn mưa
Trời khóc thương anh và em cũng khóc
Muốn bước quay đi mà sao khó nhọc
Dẫu chẳng bao giờ em dám nói yêu anh…
CHIỀU NAY NHỚ NẮNG – Dã Quỳ (THP)
Ngày em về lại phố
Phố đang nhiều mưa bay
An yên mà buồn thế
Giọt rơi bên song gầy
Nhớ một mùa hoa cũ
Chúng mình đã đi qua
Chừng như tường tận hết
Lòng nhau rất thật thà.
Có thể nào biết trước
Mùa đã cạn hay chưa
Cũng như em nào biết
Em trong anh dư thừa.
Chắc là yêu sai cách
Nên duyên không đủ dài
Em chiều nay nhớ nắng
Còn anh thì nhớ ai ?
TÌNH MUỘN – Đồng Ánh Liễu
Mưa lất phất chiều nay ướt áo mỏng
Phố trầm buồn rét mướt tựa đông sang
Có ai kia ngồi dệt giấc mộng vàng
Thu quá nửa muộn màng lời thương nhớ
Bao mùa qua tiếng yêu thương bỏ ngỏ
Cớ sao giờ lại trăn trở tương tư
Tóc phai màu mà mơ mộng tựa như
Vừa mới chớm tuổi
Xuân xanh độ ấy
Nhớ tới ai chợt thấy lòng run rẩy
Thu vơi dần đưa đẩy mấy giọt ngâu
Thương một người lặng lẽ những canh thâu
Tình đã muộn chỉ âu sầu chiu chắt
Chẳng dám níu sợ nhớ thương phai nhạt
Đành âm thầm giữ hình bóng trong tim
Biết đã yêu nhưng chỉ dám im lìm
Rồi câm nín dõi theo người lặng lẽ
Nào dám đâu mong được cùng chia sẻ
Những buồn vui , những dâu bể ở đời
Thương thật nhiều nhưng chẳng thể sánh đôi
Ngậm ngùi thôi, mong cầu người hạnh phúc
Yêu là đau bởi gặp không đúng lúc
Nhớ đong đầy héo hắt cả đời nhau!
NGƯỜI CŨ GẶP LẠI NHAU – Tiểu Tử HK
Có hai người cũ tình cờ gặp lại nhau
Dưới mái hiên trú cơn mưa rào tháng Bảy
Chàng trai sững sờ khi bất chợt nhận thấy
“Cô ấy xinh hơn lúc vẫn còn yêu mình”
Có hai con tim bỗng nhiên đập thùng thình
Họ lén nhìn nhau khi người kia lơ đãng
Muốn hỏi thăm nhau vài lời mà môi như chết lặng
Chẳng nói được câu nào!
Có hai người ước cơn mưa tạnh mau
Để dĩ vãng thôi quay về làm rối bời hiện tại
Họ biết mình sẽ chẳng thể quay lại
Như phút giây ban đầu
Tháng Bảy nào trời cũng đổ mưa Ngâu
Để những giọt buồn vương vào mí mắt
Hai con tim thắt chặt
Hỏi thăm thế nào để chẳng phải làm mình đau?
Có hai người cũ tình cờ gặp lại nhau
Vết xước trong tim đã phai màu theo năm tháng
Nhưng họ vẫn chẳng thể nào làm bạn
Bởi đã từng…Yêu đến hận…Mà quên!
TA ĐÃ LẠC EM RỒI – Trần Thành Vinh
Ta đã lạc em rồi, cô gái ạ
Phố về đêm thưa thớt ánh đèn màu
Hạt mưa bụi bám đầy lên mắt biếc
Ta bây giờ chẳng biết phải về đâu
Mưa tháng Tám buồn như ai khấn nguyện
Giữa đêm khuya bập bõm tiếng Dương Cầm
Ai hát đấy rồi tự dưng im bặt
Ôi cõi lòng cực chẳng đã thinh câm…
Ta muốn hát cho ngày còn ở lại
Cho tiếng mưa thôi ủ rũ bên thềm
Những câu hát trôi vào miền xa ngái
Em còn chờ ta lại giữa phố đêm
Chiếc lá rụng dưới màn mưa khuya khoắt
Buồn thay ta Thu cũng biết khóc thầm
Em có lại nơi đèn loang vừa tắt
Thấy một nhành hoa Cúc trắng trầm ngâm
Là ta đấy ngày hôm qua ở lại
Mới nửa trang phải đóng mất cuộc đời
Không dám viết sợ rằng mai điên dại
Nhật kí buồn trong kí ức – em tôi…
PHỐ – Dã Quỳ
Thành phố chiều như mắt biếc thẳm sâu
Tô điểm cơn ngâu ươn ướt bờ mi biếc
Ai đã từng yêu ai, từng hẹn thề bất diệt
Ai đã từng tin ai, từng tha thiết mong chờ.
Phố thăm thẳm buồn giăng mắc bởi màn mưa
Hờn trách nhau chi mối duyên thừa vụn vỡ
Chẳng thể cùng nhau dọc hết chiều duyên nợ
Cất giữ trong lòng rối rắm để mà chi.
Phố gì lạ kỳ giữ mãi gót người đi
Mưa cứ hoài mưa kỉ niệm ghì vọng lại
Những tưởng quên rồi, quên sạch rồi quên mãi
Hóa ra vẫn còn thừa thãi dội lên tim.
Dặn lòng sẽ quên mà mải miết đi tìm
Mải miết nhớ nhung khoảng trời chung ấm áp
Trời hoài mưa ngâu bỗng dưng lòng thèm khát
Một bận nắng về hong ấm vạt yêu xưa.
TIẾNG MƯA ĐÊM – Lê Hoàng
Đêm nằm nghe tiếng mưa rơi
Xốn xang nỗi nhớ một người xa xăm
Gió luồn cơn rét lạnh căm
Tái tê cõi dạ như dằm trong tim
Tiếng mưa rả rích bên thềm
Buồn giăng nức nở về em hỡi người
Não nùng đếm giọt đang rơi
Là bao nhung nhớ chơi vơi lạ lùng
Hai đầu nỗi nhớ cầu mong
Ngày sau thắm lại ấm vòng tay trao
Tiếng mưa cứ mãi thét gào
Hình dung bóng dáng ngọt ngào kề bên.
ĐÊM MƯA BUỒN – Violet Hoa
Ở trong này trời cũng chợt đổ mưa
Nghe ngoài hiên cơn gió đùa khóm lá
Mưa đêm nay sao mưa buồn đến lạ
Từng giọt rơi nghiêng ngả đến nao lòng
Đêm mưa buồn ai có nhớ ai không?
Em nhớ hoài mối tình nồng thuở trước
Đêm trăng vàng trao nhau lời hẹn ước
Hứa trọn đời ta sánh bước bên nhau…
Nhưng ai ngờ ta lại phải xa nhau
Trong lòng em mãi đượm màu thương nhớ
Hình bóng anh bao tháng ngày ở đợ
Trong tim này hình dáng đó em mang
Mưa lạnh thêm bao thương nhớ võ vàng
Từng giọt châu cứ xếp hàng tuôn mãi
Một ngày kia sẽ mang anh trở lại
Ta cùng nhau ôm ấp mãi duyên đầu..
MƯA NỮA ĐÊM – Thanh Trần
Nửa đêm trăng khuyết u buồn
Vì trời bỗng đổ mưa tuôn bất ngờ
Mây trôi dáng vẻ thẫn thờ
Sao hôm lạc lõng bơ vơ giữa trời
Mong cho mau tạnh mưa ơi
Giữa khuya từng giọt tả tơi héo sầu
Gió đưa mây thổi về đâu
Để mây đơn lẻ đêm thâu não nề
Giờ đây lẻ bóng đi về
Người ta hạnh phúc gần kề bên ai
Vẫn nghe thổn thức bên tai
Em về bên ấy…ngày mai anh à
Trong đêm mơ ánh trăng ngà
Cũng là ngày đó…em xa anh rồi.
TÂM SỰ VỚI EM – Lê Hoàng
Mưa ngoài trời …rả rích mãi khôn nguôi
Đêm thổn thức…hồn chơi vơi đến lạ
Cơn gió thổi ngang vội vã
Thủ thỉ bên tai….anh đã quên sao?
Tim quặn đau..trông giây phút ngọt ngào!
Mình se sắt gửi trao nhau tất cả
Chỉ biết…trào dâng cõi dạ
Nỗi nhớ mong đầy…thương quá là thương.
Muốn bên em…ấp ủ giấc mơ hường
Gieo mộng đẹp…trên con đường ân ái
Anh vẫn chờ mong khắc khoải
Ta sẽ về chung…nơi lối hẹn hò
Em biết rằng…đêm nức nở lạnh co
Một chiếc bóng…cứ thập thò ẩn hiện
Hình dáng nàng thơ trìu mến
Tâm sự với ai…tìm kiếm làm gì ?
4. Thơ buồn một mình cô đơn
Chùm thơ buồn một mình, nặng trĩu tâm tư dưới đây chính là điểm tựa tinh thần, trải lòng mình về cuộc sống, tình yêu. Những bài thơ hay, ý nghĩa này được nhiều bạn đọc yêu thích và đăng tải để thể hiện nỗi lòng đang chất chứa trong lòng.
Bài thơ buồn một mình cô đơn
CÓ MỘT NIỀM CÔ ĐỘC RẤT THIỆN LƯƠNG – Liêu Hà Trinh
Họ ở đó, chẳng hại gì ai cảHọ nói chuyện với hoa, và bắt sâu cho lá
Họ cười khi nắng cười, và cảm kích cuộc đời
Họ cũng chẳng buồn xem, đó có phải thảnh thơi?
Chỉ tự biết, buồn vui là lựa chọn
Khi thành phố bình minh, ngắm mặt trời đỏ hỏn
Khi biển đã sậm màu, chia tay những con tàu
Khi ông trăng lên, và sân ngập hoa cau
Họ khe khẽ, hát bài ca năm cũ
Sống trên đời này, thấy đủ là đã đủ
Họ ở một mình, và yêu lấy chính mình.
CHỈ LÀ CHƯA QUEN – Lam San
Sáng nay anh tỉnh dậy
Cũng giống như mọi ngày
Chỉ là chưa quen được
Việc chúng mình.. chia tay
SÀI GÒN CHIỀU TRỞ GIÓ – Kimmi
Chiều nay Sài Gòn trở gió
Thấy lòng trống vắng, ngổn ngang
Biết cùng ai để ngỏ
Tiếng yêu dẫu có muộn màng?
Chiều nay Sài Gòn mưa ướt…
Một mình phố vắng cô đơn
Biết cùng ai chung bước
Đường khuya bóng chập chờn?
Chiều nay Sài Gòn lạnh lắm
Mà mình thì vẫn tay không
Biết tìm đâu bàn tay nắm
Ủ cho ấm áp cõi lòng?
Chiều nay Sài Gòn đơn lẻ…
Ly cà phê đắng riêng ta
Biết tìm ai chia sẻ
Gửi trao năm tháng thật thà?
Chiều nay Sài Gòn đưa đón…
Bao tình nhân bước chung đôi
Em ơi, hay là thỉnh thoảng
Giả như ta đã yêu rồi.
THÊM MỘT MÙA ĐÔNG ANH LỠ HẸN – Dã Quỳ (THP)
Lần tạ từ anh hẹn giữa mùa đông
Sẽ lại về nắm tay em bước cùng trên con đường phố núi
Sẽ nhẹ nhàng ôm em xua lạnh nhiều đông cuối
Vẽ lên phố phường ấm áp khúc tình nhân.
Ngày tháng dần trôi anh chưa trở lại thêm lần
Đêm phố mưa đông giăng đầy trắng lối
Gió rít từng cơn, hàng cây ngả nghiêng gục đầu thú tội
Em nghe nỗi buồn hóa đá bám rong rêu.
Em không tiếc một lần yêu
Bởi em đã yêu anh rất nhiều bằng những gì em có
Mặc thời gian bào mòn, thời gian vội vã
Anh vẫn ở lại nơi này, nơi góc nhỏ tim em.
Chỉ tiếc là mùa đông từ đó cứ thế lạnh thêm
Em một mình cùng nỗi chênh vênh kẻ độc hành đơn độc
Quá tuổi yếu mềm để mỗi lần nhớ anh bật khóc
Em vờ trầm ổn riêng mình đợi mùa đông đi qua…
MÌNH TA – Nga Trần
Đã lâu rồi quên cảm giác yêu đương
Cùng ai đó xuống đường đêm đông lạnh
Đã lâu rồi không cần người bên cạnh
Vì vết thương có lẽ vẫn chưa lành
Bởi lòng người vốn dĩ rất mong manh
Ta ôm mãi chút chòng chành sợi nhớ
Và trái tim dường như chưa rộng mở
Suy cho cùng vẫn sợ một lần đau
Đông mang đến những chiếc lá úa màu
Ngoài kia phố cũng bắt đầu trở gió
Người ta yêu có lẽ còn đâu đó
Nên mỉm cười ta chúc họ bình yên
Đông lạnh lẽo nhưng chẳng chút ưu phiền
Màu tuyết trắng làm nên mùa kiêu hãnh
Ta gửi ta một mùa đông không lạnh
Ta biết mình chẳng lạnh, dù mình ta
MỖI KHI BUỒN TÔI CHỈ MUỐN LẶNG IM – Kimmi
Mỗi khi buồn tôi chỉ muốn lặng im
Giấu hết nỗi niềm vào tận sâu tâm khảm
Không muốn người khác thấy tôi với độc màu ảm đạm
Rồi ngại ngùng, rồi thương cảm, bâng quơ…
Mỗi khi buồn tôi sẽ viết một bài thơ
Ngồi lặng bên hiên hàng giờ nhìn mưa đổ
Bóng nước vỡ tan như ngàn mảnh tình tôi loang lổ
Ghép lại thế nào cũng lệch lạc, chông chênh.
Mỗi khi buồn tôi chỉ muốn ở một mình
Mở nhạc thật to, đắm chìm trong giai điệu
Tôi không khóc, không cho phép mình mềm yếu
Mình không thương được mình thì đợi để ai thương?
Mỗi khi buồn tôi lại muốn xách ba lô và lên đường
Đi đến những nơi khiến lòng mình thanh thản
Về với thiên nhiên, với những buổi chiều bảng lảng
Để tâm hồn gột rửa hết ưu tư.
Mỗi khi buồn tôi chỉ ước giá như…
Có thể ngủ say và quên đi tất cả
Sáng thức giấc lòng không còn vội vã
Không cuống cuồng tìm kiếm một hình dung.
Mỗi khi buồn tôi thấy mình thật quá đỗi mông lung…
KIẾP NHÂN SINH 2 – Đồng Ánh Liễu
Hôm nay đấy ta thấy lòng mệt mỏi
Muốn trốn đời vào một góc riêng tư
Mặc ngoài kia sum họp hay giã từ
Buồn vui kệ , sân si điều chi nữa
Ta buông trôi chẳng cần một chỗ dựa
Tự xem mình là điểm tựa bình yên
Không cần ai chia sẻ những ưu phiền
Để lặng lẽ vá may đời sướng khổ
Ngắm cuộc người sao lắm điều ái ố
Buông khoé cười hỉ nộ kiếp nhân sinh
Sân si nhiều sao tránh được điêu linh
Càng toan tính thì càng nhiều oan trái
Hỏi thế gian ai có từng nhìn lại
Kiếp con người cuối cùng sẽ về đâu
Qua thăng trầm qua hết thảy bể dâu
Rồi ai cũng hoá thân thành cát bụi
Hà cớ chi gieo cho nhau buồn tủi
Đếm đong hoài rồi gian dối bon chen
Giành giật nhau trong một kiếp sang hèn
Ngoảnh đầu lại tóc xanh còn đâu nữa
Sao không đem yêu thương về thắp lửa
Ấm tình người giữa bể khổ trầm luân
Xem cuộc đời nhẹ bẫng tựa phù Vân
Để bản thân mỗi người luôn tự tại
Hỏi thế gian điều chi là mãi mãi
Nay còn đây mai hoá kiếp vô thường
CÔ GÁI NGÀY XƯA MÀ EM ĐÃ LÃNG QUÊN… – Tiểu Tử HK
Đã lâu rồi anh chẳng nói: “nhớ em!”
Những tin nhắn trả lời chỉ hai từ: “Anh bận!”
Dù Facebook anh lúc nào cũng bật sáng
Em chợt hiểu rằng:Có lẽ mình phải buông…
Đã lâu rồi anh không biết em buồn
Cứ mải mê theo cuộc vui bè bạn
Em chơi vơi giữa bao ngày tháng
Khóc hao gầy vì hai chữ yêu anh
Em trao anh cả trái tim chân thành
Nhưng nhận lại một trái tim hờ hững
Đã bao ngày em nén lòng chịu đựng
Đến lúc rồi, em tìm lại chính em…
I MISS YOU! – Kimmi
Muốn nhắn cho ai đó
Hỏi họ sống thế nào
Rồi chạnh lòng tự nhủ
Mình là gì của nhau?
Muốn nói với ai đó
Mình nhớ họ rất nhiều
Viết xong rồi lại xóa
Đâu còn là người yêu.
Muốn gặp mặt ai đó
Thăm lại nét phong trần
Mắt môi người xưa ấy
Với mình là bạn thân.
Muốn tỏ bày nhiều lắm
Nhưng sao mở lời đây
Đã xa tầm tay với
Mong gì cuộc sum vầy.
HẠNH PHÚC CHỜ BÊN HIÊN – Tiểu Tử HK
Muốn về nhà bên mẹ
Nhổ tóc sâu bên thềm
Thế gian họ bạc bẽo
Càng nghĩ càng buồn thêm
Đi bôn ba khắp chốn
Để tìm hạnh phúc riêng
Quên nơi mình cắt rốn
Hạnh phúc chờ bên hiên
Thế gian họ bạc bẽo
Mình yêu họ điên cuồng
Nhưng ái tình lạnh lẽo
Họ nắm hờ rồi buông
Đi bôn ba khắp chốn
Nửa đêm bỗng nhớ nhà
Trong căn phòng cô độc
Buồn phận mình quê xa
Muốn về nhà bên mẹ
Nhổ tóc sâu bên thềm
Nhưng sợ vì con trẻ
Mẹ buồn… tóc bạc thêm…
5. Thơ buồn ngắn 2 câu
Tình yêu là điều diệu kỳ, mang lại vị ngọt, sức mạnh cho lứa đôi vượt qua mọi bão giông. Tuy nhiên nếu đặt tình yêu nhầm chỗ, nỗi niềm đau đáu sẽ xuất hiện, khiến bạn bị tổn thương. Đọc những vần thơ sau, bạn sẽ phần nào thấu hiểu được.
Bài 1
Dẫu biết rằng cố quên là sẽ nhớ
Nên dặn lòng cố nhớ để mà quên
Thơ buồn ngắn 2 câu
Bài 2
Dù cho sông cạn đá mòn.
Tình anh mãi mãi một lòng thủy chung
Bài 3
Ở đâu trăng có nhớ người
Ở đây đang có một người nhớ trăng
Bài 4
Người ơi gặp gỡ làm chi
Trăm năm biết có duyên gì hay không
Bài 5
Người ơi trong cõi phiêu bồng
Chỉ xin giữ lấy tấm lòng thủy chung
Bài 6
Có khi nào trên đường đời tấp nập
Ta vô tình đi lướt qua nhau.
Bài 7
Tìm em tìm hết cuộc đời
Mà sao em cứ để tôi mãi tìm
Bài 8
Hồn em là hoa cỏ may
Một chiều cả gió bám đầy áo anh.
Bài 9
Em là sóng xin đừng như sóng
Dội vào bờ xin chớ ngược ra khơi.
Sóng là đề tài bất hủ trong thơ ca
Bài 10
Ta sẽ đợi nghe đời em nói mãi
Bên đời ai vẫn đợi vẫn mong chờ
Bài 11
Ta cứ sợ trái tim người con gái
Yêu say mê quên lãng cũng say mê
Bài 12
Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy
Ngàn năm hồ dễ mấy ai quên
Bài 13
Một mình thẫn thẫn thờ thờ
Một mình ngẩn ngẩn ngơ ngơ nhớ nàng
Thơ buồn ngắn 2 câu
Bài 14
Ta sẽ đợi nghe đời em nói mãi
Bên đời ai vẫn đợi vẫn mong chờ.
Bài 15
Dù cho sông cạn đá mòn
Còn non còn nước còn lời thề xưa.
Bài 16
Em ở lại với đời ta em nhé !
Đừng ra đi cho ta phải khổ đau.
Bài 17
Anh đem thương nhớ ươm trong gió
Ngàn dặm,em không lạc lối về.
Bài 18
Hồn sỏi đá chưa một lần khuất phục
Bỗng ngập ngừng trước giọt lệ giai nhân.
Bài 19
Người đi một nửa hồn tôi mất
Một nửa hồn kia hóa dại khờ
Bài 20
Sao em giấu mùa thu trong ánh mắt
Để bây giờ anh chẳng có mùa thu.
Xem thêm